Đường Tụng mỉm cười, thuận miệng nói: “Tôi tự lập nghiệp, ngành nghề hơi tạp, có ăn uống, phục vụ, khách sạn, truyền thông…”
“Ha ha, nghiệp vụ rộng như vậy, chắc là kiếm không ít tiền nhỉ?” Phùng Cẩm Vinh chế giễu.
Trương Tử Kỳ liếc mắt nhìn Phùng Cẩm Vinh, che miệng cười khẽ: “Nhất định rồi, lần trước Đường tiên sinh đến tiệm chúng tôi, một hơi mua ba chiếc đồng hồ.”
Nàng cũng không tiện nói tỉ mỉ, dù sao cũng dính đến hai cô gái khác.
Sợ Từ Giai Lệ xấu hổ.
Phùng Cẩm Vinh lập tức ngưng trọng, có chút mất tự nhiên.
Trương Bác cũng rầu rĩ không thôi.
Hai người đều có loại cảm giác như đấm vào tảng đá.
“Nên cắt bánh thôi, lát nữa lên nhạc, sẽ không yên tĩnh như bây giờ đâu.” Tôn Khiết nhắc nhở.
Rất nhanh, một chiếc bánh gato hai tầng được bày lên.
Ba người bạn thân của Từ Giai Lệ cắm nến lên, tổng cộng 18 ngọn nến.
Lục Đình lấy bật lửa của bạn trai rồi châm nến.
Đặng Nhất Hàm cười nói với Đường Tụng: “Đường tổng, cậu làm bạn trai không xứng chức chút nào, ngay cả bánh gato cũng là chúng tôi mua, đến cũng không biết mua hoa.”
Đường Tụng cười xấu hổ, chỉ có thể nhắm mắt nói: “Lần đầu đi sinh nhật bạn gái, không có kinh nghiệm. Lần sau nhất định sẽ bù!”
Mấy cô gái đều che miệng cười khẽ.
Từ Giai Lệ tựa như đã thích ứng, cũng cười duyên vỗ vỗ cánh tay Đường Tụng.
Cảm giác hắn lại trở lại như lúc mới quen.
Đáng yêu, ngây thơ, lại rất dễ trêu.
Phùng Cẩm Vinh nhíu mày nói: “Không mua hoa, cũng không mua bánh, vậy có mua quà sinh nhật không?”
Nói xong liền lấy một hộp quà tinh xảo ra rồi đặt lên bàn.
Tôn Khiết nhướn người lên xem, kinh ngạc nói: “Van Cleef & Arpels?”
Phùng Cẩm Vinh đắc ý gật đầu.
Nhẹ nhàng mở hộp ra, để lộ vòng tay màu vàng bên trong.
“Vòng tay hồ điệp.” Đặng Nhất Hàm ê ẩm nói: “Phùng tổng có lòng, đây là kiểu dáng Giai Lệ thích nhất, đã đi xem nhiều lần, để trong giỏ mua sắm nửa năm rồi.”
Phùng Cẩm Vinh mỉm cười, nhìn Từ Giai Lệ nói: “Tôi cố tình mua tặng cho Giai Lệ mà, cũng không đắt, chỉ hơn 10.000 thôi. Tuy nhiên… bây giờ có bạn trai cô ở đây, tôi không tiện cướp đoạt danh tiếng.”
Nói xong liền đóng nắp lại, nhìn về phía Đường Tụng.
Tôn Giai Giai lập tức cho một like, chỉ thấy rất hả giận.
Từ Giai Lệ làm tiêu thụ nhiều năm, tự nhiên hiểu ý trong lời nói.
Nàng dựa vào người Đường Tụng, lộ ra nụ cười xinh đẹp: “Đường Tụng đã tặng quà rồi, đâu cần phải tặng vào tiệc sinh nhật, đúng không?”
“A? Quà gì vậy, để chúng tôi mở rộng tầm mắt một chút.” Phùng Cẩm Vinh bỏ hộp vào trong túi của mình.
Hắn cũng biết một vài phú nhị đại trẻ tuổi như này.
Đối với một cô gái hơn 30 như Từ Giai Lệ, bọn họ chỉ vui đùa là chính, rất ít khi muốn nỗ lực trả giá gì đó.
Càng không có khả năng kết hôn với Từ Giai Lệ.
“Thứ này khá riêng tư, không tiện lấy ra.” Từ Giai Lệ bình tĩnh nói một câu, ý đồ chuyển sang đề tài khác.
“Chậc Chậc.”
Mấy người Trương Tử Kỳ, Đặng Nhất Hàm và Tôn Khiết bắt đầu trêu chọc nàng.
Ngay sau đó, ba người bắt đầu cầm đầu, hát chúc mừng sinh nhật.
Lục Đình hát rất to.
Đường Tụng chú ý đến ánh mắt chờ mong của Từ Giai Lệ, cũng hát theo.
“Nào nào, thổi nến thôi.”
“Mau cầu nguyện đi.”
Một hơi thổi tắt 18 ngọn nến.
Ngay sau đó, liền liếc nhìn Đường Tụng bên cạnh.
Nghiêm túc nói: “Chúc mình sinh nhật 18 tuổi vui vẻ!”
Đường Tụng nghe vậy thì cười khẽ một tiếng, âm thanh nhắc nhở chợt vang lên bên tai.
“Keng, bạn phát động nhiệm vụ mới ‘quà sinh nhật’, mời tự kiểm tra.
Nội dung: “Thân là một phú ông có tiền tỷ trong tài khoản, món quà của bạn nhất định phải đặc biệt, xin hãy chuẩn bị một phần quà sinh nhật bất ngờ, để bữa tiệc này càng khó quên hơn, cũng làm cho Từ Giai Lệ và đám bạn của nàng cảm nhận được sự hào phóng và mị lực của bạn.
Ban thưởng: Gói quà sinh nhật x1.
Nhìn thấy miêu tả, Đường Tụng cúi đầu trầm tư giây lát.
Bởi vì có buff của thẻ đọc.
Tư duy của hắn rất sinh động và nhạy bén.
Rất nhanh đã có ý tưởng.
“Nào, ăn bánh gato thôi.” Từ Giai Lệ đưa một cái đĩa nhỏ đến trước mặt hắn.
Phía trên là một miếng bánh gato, khá nhiều hoa quả.
Rõ ràng là đã lựa chọn tỉ mỉ.
Đường Tụng nhận lấy, đang định nói gì đó.
Từ Giai Lệ lại dính chút kem, quệt lên mũi hắn.
Nhìn dáng vẻ buồn cười của hắn, liền cười ha ha.
Lại trêu đùa với ba người bạn thân một trận, mỗi người đều dính ít kem bơ.
Đường Tụng đặt bánh xuống, vỗ vỗ đầu Từ Giai Lệ.
Từ Giai Lệ lập tức đưa giấy qua, nói: “Đùa thôi, không giận chứ?”
Đường Tụng chỉ chỉ mũi mình: “Chị lau sạch cho tôi đi, tôi lại tặng chị một món quà sinh nhật khác, được không?”
“Soái ca, tôi lau giúp cậu, cậu tặng tôi được không?” Tôn Khiết bu vào.
Từ Giai Lệ đẩy nàng ra, lườm một cái.
Đường Tụng cười nói: “Cũng được, nhưng phải dùng lưỡi.”
Tôn Khiết lập tức đỏ mặt, lùi về: “Chuyện long trọng như vậy, vẫn phải nhờ Giai Lệ làm rồi.”
Từ Giai Lệ nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, liếm liếm bờ môi đỏ hồng.
Hưng phấn nói: “Đây chính là cậu nói nha? Không thể đổi ý!”
“Đương nhiên.” Đường Tụng đưa mặt qua.
Mùi thơm phả vào mặt khiến hắn hơi nheo mắt lại.
Không biết là mùi gì, có mùi hương hoa hỗn hợp, tràn đầy phong tình mê người.
Sắc mặt Từ Giai Lệ đỏ hồng.
Đại khái là uống nhiều rượu, có chút men say.
To gan hơn không ít.
Dưới sự ồn ào của đám chị em và Lục Đình, vậy mà xông lên thật.
Bộ ngực cao vút chống đỡ trước ngực hắn.
Duỗi đầu lưỡi đỏ hồng, hơi thở như lan.
Đường Tụng híp mắt, nhìn dung nhan kiều mị như hoa của nàng.
Xúc cảm ẩm ướt và trơn bóng khiến hô hấp của Đường Tụng hơi gấp rút.
Nếu như không có buff trạng thái của ‘thẻ đọc’, khả năng cao là phải ‘ngóc đầu’ lên rồi.
Không thể không thừa nhận, sức hút và vẻ quyến rũ của những cô gái thành thục này quá mê người.
Chỉ mới thân mật một chút xíu thôi, cũng có thể làm cho lòng người vấn vương.