Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 459 - Chương 459: Thận

Chương 459: Thận Chương 459: Thận

Trên ghế dài.

Trương Bác và Tôn Giai Giai đã rời đi từ bao giờ.

Phùng Cẩm Vinh nhìn đám người Đường Tụng trên sàn nhảy, sắc mặt đã đỏ bừng.

Hắn nắm chặt cốc rượu, uống vài ngụm to rồi mắng vài câu.

Càng ngày càng thấy khó chịu.

Mình tự chọn chỗ, lại đặt bàn, đối tượng hẹn hò.

Lại anh anh em em với người khác.

Phùng Cẩm Vinh không nhịn nổi, liền cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi cho mẹ của Từ Giai Lệ.

“Alo, Tiểu Phùng, cháu và Giai Lệ chơi thế nào rồi? Dì đang định hỏi đây.”

Phùng Cẩm Vinh lạnh lùng nói: “Dì, dì không nói cho cháu biết Giai Lệ đã có bạn trai. Kết quả người ta dẫn bạn trai đến. Nhà dì làm như này là rất không đúng, lát nữa cháu sẽ nói cho bác cháu biết.”

Nghe vậy, mẹ Từ Giai Lệ giật nảy mình, vội vàng nói: “Tiểu Phùng, cháu đừng vội, việc này dì không biết thật, Giai Lệ chưa từng nói. Để dì hỏi Giai Lệ xem, xem xem có hiểu lầm gì không.”

Phùng Cẩm Vinh thản nhiên nói: “Quên đi thôi, người ta đang thân mật với bạn trai kìa.”

Nói xong trực tiếp cúp máy.

Lại gọi điện cho bác gái của mình.

Nghe bác gái hứa hẹn xong, Phùng Cẩm Vinh thở hớt ra, cảm thấy thoải mái hơn nhiều, còn có chút hả giận.

Cha mẹ Từ Giai Lệ đang làm việc ở một nhà sạn 4 sao.

Bác gái hắn lại là lãnh đạo khách sạn.

Nếu Từ Giai Lệ không nể tình như vậy, thế thì để cha mẹ cô ta thất nghiệp đi.

Dù sao cũng là bọn họ làm sai trước.

Ngay sau đó, lại có wechat.

Là 3 vị huấn luyện viên thể hình kia.

Đều là nhân viên trong phòng tập nhà hắn, thân thể rất to con.

Chờ Đường Tụng đi vệ sinh, liền lên gây sự, giúp mình hả giận.

Đối với một phú nhị đại ở giai cấp cao hơn mình, hắn vẫn có chút bận tâm.

Nhưng bây giờ đang có chút men say.

Thật sự không nhịn được, chỉ muốn thoải mái mà thôi.

Nghĩ đến đây, Từ Giai Lệ đứng lên đi ra cửa.

Dưới sàn nhảy.

Không biết từ lúc nào, Từ Giai Lệ Từ Giai Lệ Đường Tụng đã dính vào nhau.

Hai người đã đi đến một góc.

Nàng hơi ngóc đầu lên, ánh mắt mê ly mà tán loạn.

Cánh môi sung mãn ướt át như đang mời gọi.

Đường Tụng thấy rất động lòng.

Hơi cúi đầu xuống.

Từ Giai Lệ nhẹ nhàng nghiêng đầu qua.

Đường Tụng hôn lên mặt nàng, mùi thơm nức mũi.

Từ Giai Lệ ‘hừ hừ’ hai tiếng, tiến đến bên tai hắn: “Muốn hôn chị? Không đơn giản như vậy.”

Đường Tụng nhíu mày, hai tay hơi dùng sắc.

Nắm chặt bóng rổ cực to phía sau nàng.

Biểu đạt bất mãn.

Từ Giai Lệ liếm môi một cái, vẻ quyến rũ lưu chuyển giữa hàng lông mày.

Đường Tụng bị nàng trêu đến khó chịu, nhỏ giọng nói: “Chị Giai Lệ, lúc trước chị nói mình là ma pháp sư, thật ra tôi không tin lắm, hay là đêm nay chị biểu diễn cho tôi xem? Tôi muốn nhìn xem chị đã đến cấp bậc nào rồi, chúng ta cùng nghiên cứu thảo luận?”

Từ Giai Lệ véo véo mắt hắn: “Muốn chơi bóng với chị cũng không đơn giản như vậy.”

Hai tay Đường Tụng bắt đầu du tẩu, nói: “Vậy cần phải làm gì?”

Từ Giai Lệ không trả lời, trái lại tựa đầu vào ngực hắn.

Ánh mắt mê ly mà động tình nói: “Cậu còn có sức hút hơn trước kia, tôi không nói đến tiền và khuôn mặt. Tinh thần và khí chất của cậu đều tốt hơn trước. Tôi đang nghĩ, cậu mặc âu phục nhất định sẽ rất đẹp trai.”

“Sinh nhật 30 tuổi, tôi cho rằng sẽ rất khổ sở, cảm ơn cậu đã xuất hiện, cũng cảm ơn món quà của cậu. Nói thật, nếu cậu là người bình thường, chị sẽ cố gắng làm việc nuôi cậu. Mua quần áo cho cậu, sinh con cho cậu, liều mạng cũng sẽ ở cùng cậu cả đời.”

“Đáng tiếc cậu không phải, cậu chơi đùa cũng bằng chị làm việc nhiều năm. Bên cạnh cậu còn nhiều cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, chị có lên cũng vô dụng.”

Nói xong lời cuối cùng, khóe mắt nàng đã có ánh lệ, lại dùng sức lau lên người Đường Tụng.

Đường Tụng dừng bàn tay tác quái của mình.

Thành khẩn nói: “Thật ra chỉ cần chị muốn, chúng ta vẫn có thể ở cùng nhau ở đời, tôi sẽ chăm sóc chị.”

Từ Giai Lệ cứng lại, sau đó lại giãn ra.

Trong mắt nàng mang nước mắt, cười nói: “Cậu hiểu tôi bao nhiêu? Cậu biết tình hình của tôi không? Cậu biết quá khứ của tôi không? Cậu thực sự quá ưu tú, tôi không tự tin với bản thân. Bây giờ cậu có thể thèm thân thể của tôi, nhưng sau này thì sao? Cả đời là quá dài!”

Đường Tụng yên lặng.

Dưới trạng thái đặc thù, suy nghĩ của hắn rất nhạy bén.

Từ Giai Lệ đã 30 tuổi.

Nàng không phải người yêu đương mất não, có công việc và xã giao riêng, có kiến thức rộng rãi.

Độc lập mà trưởng thành.

Rất hiểu mình muốn cái gì.

Hắn lắc đầu, tự giễu: “Chị nói đúng, tôi chính là thèm thân thể của chị.”

Nói xong, hắn lại cúi đầu, dùng sức ngậm lấy cánh môi ướt át của Từ Giai Lệ, biểu hiện ra kỹ thuật rất cao siêu.

Lần đầu tiên hôn, Từ Giai Lệ căn bản là không có cách chống cự.

Thân thể run nhẹ, hoàn toàn mất quyền chủ động.

Vị trí quầy bar.

Phùng Cẩm Vinh nhỏ giọng nói với ba người đàn ông to con, lại chỉ chỉ Đường Tụng.

“Chờ lát nữa tên kia đi vệ sinh, mọi người lên gây sự, mượn cơ hội cãi nhau rồi cho tên đó mấy cái tát là được. Xong việc chúng ta đi chơi, tôi lại cho mỗi người một bao lì xì.”

Ba người sáng mắt lên, vỗ ngực đảm bảo: “Không có vấn đề, anh Phùng yên tâm.”

Công việc này quá đơn giản, hồi báo cũng rất cao.

Đường Tụng mặc dù nhìn khá cường tráng, nhưng ba người bọn họ hoàn toàn không sợ.

An bài xong, Phùng Cẩm Vinh mỉm cười trở về ghế dài.

Lục Đình và bạn trai Vương Chí Hào còn đang chơi dưới sàn.

Trương Tử Kỳ, Đặng Nhất Hàm, Tôn Khiết đều hưng phấn nhìn đơn đặt hàng của nhau.

“Cái váy Gucci này mình thèm một năm rồi, vẫn không nỡ mua, 12.000 nha, bằng hai tháng lương rồi.”

Một lát sau, Đường Tụng kéo Từ Giai Lệ trở về ghế dài.

Sắc mặt Từ Giai Lệ vừa đỏ vừa nóng.

Son môi cũng đã biết mất, lộ ra cánh môi phấn hồng.

Ba người Trương Tử Kỳ kéo nàng qua, bốn chị em lại bắt đầu thì thầm, rồi kéo nhau đi vệ sinh.

Phùng Cẩm Vinh giả cười hỏi: “Đường Tụng, có đi qua nhà vệ sinh làm điếu thuốc không?”

Đường Tụng không nói gì, chỉ lạnh nhạt lắc đầu.

Phùng Cẩm Vinh cắn răng, có chút ngồi không yên.

Liền cầm bình rượu lên, ngồi xuống đối diện Đường Tụng: “Nào, chúng ta uống hai chén.”

Làm bộ muốn rót rượu cho Đường Tụng.

Đường Tụng nhíu mày, cảm giác thái độ của Phùng Cẩm Vinh không đúng lắm.

Nhưng nên có tâm đề phòng.

Tiện tay cầm một chai vang sủi chưa mở bên cạnh, thản nhiên nói: “Tôi thích uống loại này.”

Khóe miệng Phùng Cẩm Vinh giật một cái, cũng không nói nhiều.

Lại mời Đường Tụng mấy ly.

Một lúc sau, đám người Từ Giai Lệ đã trở về.

Phùng Cẩm Vinh chỉ cảm thấy bàng quang căng phồng, nội tâm thì đang chửi má nó.

Cho đến bây giờ, đã qua hơn 2 tiếng, hắn đã đi vệ sinh 2 lần.

Mà Đường Tụng cũng uống không ít, sao vẫn không có động tĩnh gì?

Đây mẹ nó là có bốn quả thận à?!

Nhìn thấy cái móng heo của Đường Tụng du tẩu trên bắp đùi nở nang của Từ Giai Lệ.

Phùng Cẩm Vinh nắm chặt nắm đấm, men say làm cho hắn tức giận đến váng đầu.

Liền lấy điện thoại ra, gửi tin cho ba người kia: “Trực tiếp lên đi, giả bộ nhầm người, trực tiếp tát cho tên này vài cái, nhớ kỹ, đừng đánh ra chấn thương.”

Một lát sau.

Ba người trẻ tuổi đi tới.

Cơ bắp trên người căng phồng, nhìn qua rất đô con.

Một người để đầu máy bay hét lên: “Quách Bằng, thằng chó, nợ tiền bố mày mà định trốn à?”

Vừa nói vừa giơ tay tát về phía mặt Đường Tụng.

Dưới trạng thái đặc thù, cảm giác của Đường Tụng cực kỳ nhạy bén.

Phản xạ rất nhanh, lập tức vươn tay ra, nắm chặt tay của đầu máy bay.

Dùng xảo kình của Thái Cực Quyền để hất lên.

Rầm một tiếng, đầu máy bay rơi xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment