Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 460 - Chương 460: Giám Đốc Vương

Chương 460: Giám đốc Vương Chương 460: Giám đốc Vương

Từ khi đầu máy bay giơ tay tát, đến lúc bị Đường Tụng hất văng ra.

Tổng cộng chỉ hai giây.

Chờ mọi người phản ứng kịp, bầu không khí lập tức trở nên rất khẩn trương.

Đầu máy bay ngã trên đất vội vàng bò lên.

Đầu hơi choáng váng.

Đường Tụng đứng lên, ánh mắt đảo qua đầu máy bay và hai người bạn của hắn.

Cau mày nói: “Định làm gì?”

Đầu máy bay xoa eo, hùng hổ nói: “Nợ tiền không trả còn chưa tình, con mẹ mày còn dám đánh tao?”

“Chờ chút!” Từ Giai Lệ trực tiếp đứng chắn trước mặt Đường Tụng: “Có phải hiểu lầm rồi không? Chúng tôi căn bản không biết Quách Bằng nào cả.”

Mấy người Trương Tử Kỳ cũng vội vàng tiến lên, khẩn trương nói: “Đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói.”

Ba thanh niên này rất đô con, nhìn không dễ trêu.

Các nàng sợ xảy ra chuyện.

Đầu máy bay ra hiệu với hai đồng nghiệp.

Ba người hình thành thế bao vây, ép về phía Đường Tụng.

Đường Tụng nắm chặt eo Từ Giai Lệ, đè nàng xuống ghế.

“Đừng kích động.” Từ Giai Lệ nắm chặt tay hắn, ngưng trọng nói: “Quân tử không đứng bờ tường sắp đổ, không cần thiết.”

“Không sao, đừng lo.” Đường Tụng cười vỗ đầu nàng.

Chủ động đi về phía đầu máy bay.

Đầu máy bay lại liếc mắt ra hiệu với hai người bạn.

Hai tên đô con gật đầu, đồng thời vươn tay ra, muốn giữ chặt bả vai Đường Tụng.

Đánh nhau tạo thành vết thương nhẹ, có thể cấu thành tạo cố ý tổn thương.

Bọn họ cũng không dám làm quá.

Định khống chế xong, thì tát cho hai cái là được.

Giúp Phùng Cẩm Vinh hả giận là ok.

Cùng lắm chỉ xem là ma sát nhỏ.

Báo cảnh sát cũng sẽ không lập án điều tra.

Đường Tụng cũng không quá để ý.

Với thân thể của hắn bây giờ, cộng thêm Thái Cực Quyền kia, đối phó với ba bốn người là chuyện quá đơn giản.

Hắn dồn trọng tâm xuống, dùng sức ở eo, nghiêng người né tránh.

Hai tay khoác lên cánh tay của hai người kia rồi hất một cái.

Hai tên đô con trực tiếp bay ra ngoài, lần lượt nện lên người đầu máy bay.

Động tác của hắn như nước chảy mây trôi, nhìn như cử trọng nhược khinh, nhưng lại khá mạnh.

Ba người kia lập tức phát ra tiếng rên rỉ.

Trong lúc nhất thời, vậy mà không đứng được dậy.

Sắc mặt Phùng Cẩm Vinh trắng bệch.

Một số khách hàng chú ý đến động tĩnh bên này, cũng liếc mắt nhìn qua.

Mọi người đều đang nhìn Đường Tụng đứng nơi đó.

Rất khó tưởng tượng hắn vừa mới ném bay hai tên đô con kia.

Trương Tử Kỳ chọc mông Từ Giai Lệ, cả kinh nói: “Eo này quá mạnh! Giai Lệ, cậu có phúc rồi.”

Tôn Khiết ngạc nhiên nói: “Giai Lệ, lên giường vất vả lắm nhỉ? Quay đầu nhớ báo cáo cho bọn mình biết.”

Lục Đình và Vương Chí Hào cũng chạy đến, khẩn trương nói: “Đường tiên sinh, ngài không sao chứ?”

Đường Tụng lắc đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Phùng Cẩm Vinh.

Thản nhiên nói: “Anh tìm người đánh tôi, là vì Giai Lệ?”

Nghe vậy, đám người đều nhìn về phía Phùng Cẩm Vinh bằng ánh mắt phức tạp.

Phùng Cẩm Vinh biến sắc mặt, gian nan nói: “Cậu nói gì? Tôi không biết bọn họ.”

Đường Tụng chỉ về phía quầy bar: “Lúc này tôi nhìn thấy anh và ba người họ uống rượu ở quầy bar.”

Phùng Cẩm Vinh nghe vậy thì giải thích: “Nơi này tối như vậy, cậu nhìn nhầm rồi.”

Đường Tụng mở miệng cười nói: “Đã cân nhắc đến hậu quả khi đắc tội với tôi chưa? Anh có thể không chịu nổi đâu.”

Thân là một tỷ phú đích thực.

Tài nguyên và quan hệ của hắn bây giờ không phải là ít.

Muốn báo thù một ông chủ của một phòng tập nhỏ, tuyệt đối là đơn giản.

Phùng Cẩm Vinh mím chặt môi, không nói gì, ánh mắt lấp lóe.

Cảm giác say đã tiêu tan hết, cả người như ngâm vào chậu nước lạnh.

Nội tâm rất hối hận.

Mặc dù không biết thân phận và bối cảnh của Đường Tụng.

Nhưng với tài lực mà Đường Tụng biểu hiện ra, đại khái là không thể tầm thường.

Nếu Đường Tụng báo thù mình, vậy đúng là không có quả ngon để ăn.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

“Các vị đừng vọng động, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, không cần động tay động chân.”

Nhân viên quán bar đã chạy đến.

Sau lưng còn có mấy tên an ninh to con.

Nhân viên lập tức kéo ba người nằm trên đất lên.

Phùng Cẩm Vinh nghĩ đến cái gì, vội vàng mở miệng nói: “Giám đốc Vương có ở đây không? Tôi là Phùng Cẩm Vinh, từng uống rượu với giám đốc Vương, chuyện này có thể để giám đốc Vương đến xử lý không?”

Chủ nơi này là Cố Đông Thăng, là đại nhân vật chân chính ở Yến Thành này.

Lúc trước hắn nói mình quen, từng uống rượu cùng, thật ra là đang khoác lác.

Nhưng hắn đúng là có biết giám đốc của Live house Dạ Sắc này.

Trước đó từng đến đây chơi với mấy phú nhị đại chân chính, đối phương từng đi ra tiếp đãi.

Nhân viên ngẩn người, lấy bộ đàm ra nói vài câu.

“Chờ một lát, giám đốc sẽ đến ngay.”

Phùng Cẩm Vinh triệt để yên tâm.

Có vị giám đốc Vương này ở đây, Đường Tụng sẽ phải nể mặt.

Đến khi đó, nhìn xem có thể cho qua việc này không.

Hắn cười gượng gạo nói: “Đường Tụng, chủ nơi này là Cố Đông Thăng, cũng là chủ quán bar DrinkNi. Tôi quen giám đốc Vương Cảnh Đào của họ, tất cả mọi người đều là người có mặt mũi. Hay là chuyện hôm nay bỏ qua nhé, dù sao cậu cũng không chịu thiệt.”

Đường Tụng đặt mông ngồi xuống ghế, cầm ly rượu lên uống một ngụm.

Nói với Phùng Cẩm Vinh: “Dù anh có quen Cố Đông Thăng thì cũng không được.”

Phùng Cẩm Vinh biến sắc mặt, hơi cúi đầu xuống, che giấu vẻ phẫn nộ và hoảng loạn trong mắt.

“Giám đốc!”

“Giám đốc!”

Một lát sau, nhân viên vội vàng mở miệng chào hỏi.

Mắt Phùng Cẩm Vinh sáng lên, cứu tinh đến rồi!

Vị giám đốc Vương này là thân tín của Cố Đông Thăng, quản lý bãi ở đây.

Cũng có vài phần năng lực ở Yến Thành này.

Chắc hẳn Đường Tụng sẽ nể mặt một chút.

“Anh Vương!” Hắn bước nhanh đến nghênh đón: “Tôi là Phùng Cẩm Vinh nha, lần trước đã đến với mấy người Triệu Ba, chúng ta còn trong một nhóm wechat, anh còn nhớ tôi chứ.”

Vương Cảnh Đào gật đầu, cười nói: “Đương nhiên là nhớ.”

Làm nghề quán bar này, tự nhiên biết không ít khách quen.

Phùng Cẩm Vinh thở phào, chỉ vào Đường Tụng ở trên ghế, nói: “Anh Vương, tôi và người này có chút mâu thuẫn, hi vọng anh ở giữa điều giải một chút. Xong việc tôi làm chủ, mời anh và đám Triệu Ba ăn bữa cơm.”

Vương Cảnh Đào lập tức nhìn qua, ánh mắt chợt co lại.

Hắn há to miệng, trên mặt hiện lên vẻ khẩn trương và e ngại.

Hắn lập tức bước nhanh về bên đó, thấp thỏm nói: “Đường… Đường tiên sinh, chào ngài!”

“Anh là?” Đường Tụng đánh giá vị này, đúng là hơi quen mắt.

Vương Cảnh Đào vội vàng giải thích: “Tôi là Vương Cảnh Đào, đã từng gặp ngài ở KTV Mị Hành. Tôi và Tiểu Tuyết đến hỗ trợ, nhưng khi đó nhiều người, nên không đến chào hỏi ngài. Sau này chị Ninh và Cố tổng của chúng tôi muốn mời ngài ăn cơm, Tiểu Tuyết nói gần đây ngài rất bận, chúng tôi liền không dám quấy rầy.”

Vương Cảnh Đào nói chuyện rất cẩn thận.

Đối với đêm mưa hôm đó, có thể nói là khắc sâu trong trí nhớ.

50, 60 nhân viên đặc biệt của Thịnh Đường, mười mấy chiếc xe việt dã và bọc thép.

Còn có Boss Đường tiên sinh này nữa.

“Thì ra là anh.” Đường Tụng cuối cùng cũng nhớ ra.

Đúng là có một người như thế.

Chờ đến khi hắn trình diện, đám nhân viên của Thịnh Đường đã khống chế toàn cục.

Vương Cảnh Đào này vẫn luôn núp ở đằng sau, lại cúi đầu, cho nên hắn không có quá nhiều ấn tượng.

Bình Luận (0)
Comment