Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 461 - Chương 461: Vinh Hạnh Của Tôi

Chương 461: Vinh hạnh của tôi Chương 461: Vinh hạnh của tôi

Vương Cảnh Đào thở sâu.

Chỉ mới hơn một tuần kể từ ngày đó.

Kiến trúc Kim Hải đã gần như phá sản.

Nghe nói địa sản Thịnh Nguyên đã bàn bạc chuyện thu mua.

Về phần KTV Mị Hành và đám người Hình Minh Quân, hiện ra đã bị cảnh sát giam giữ.

Nghe nói dính dáng đến các loại tội danh như lừa đảo, dọa dẫm bắt chẹt, giam giữ trái phép, vân vân.

Tất cả mọi chuyện đều phát chuyện quá nhanh, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà kết thúc.

Người trong vòng cũng không biết là chuyện gì.

Cũng không biết đối phương đắc tội với người nào.

Người có năng lực lớn như vậy ở Yến Thành này, cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Nếu như nói ông chủ Cố Đông Thăng của hắn là đại nhân vật trong mắt người bình thường.

Vậy vị Đường tiên sinh này chính là đại nhân vật trong mắt Cố Đông Thăng.

Vương Cảnh Đào đích thân trải qua chuyện này, nên có ấn tượng rất sâu.

Có thể nói là cực kỳ kính sợ vị Đường tiên sinh này.

Một bên khác.

Phùng Cẩm Vinh thấy tình thế phát triển như vậy thì ngây ra như phỗng.

Hắn há to miệng, gian nan nói: “Anh Vương, chuyện này…”

Vương Cảnh Đào lập tức tỉnh táo lại, nghĩ đến lời nói của Phùng Cẩm Vinh lúc nãy, liền cúi người nói: “Đường tiên sinh, Phùng Cẩm Vinh này đắc tội ngài sao?”

Đường Tụng bĩnh tĩnh nói: “Đại khái là ngứa mắt tôi, tìm ba người này đến đánh tôi cho hả giận.”

Vương Cảnh Đào lập tức hiện lên vẻ không thể tin nổi.

Phùng Cẩm Vinh! Khá lắm!

Lá gan này, đến Cố tổng cũng phải like!

Hắn lập tức suy nghĩ, đây là một cơ hội tốt để lấy lòng.

Vương Cảnh Đào thở sâu, cung kính nói: “Đường tiên sinh, rất xin lỗi, chuyện này phát sinh trong Live house Dạ Sắc, chúng tôi cũng có trách nhiệm nhất định. Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ giúp ngài xử lý tốt.”

Đường Tụng gật đầu, cũng không muốn lãng phí thời gian với chuyện này.

Dù sao hôm nay là sinh nhật Từ Giai Lệ.

Vương Cảnh Đào quay người, đi đến trước người Phùng Cẩm Vinh.

Nghiêm túc vỗ vỗ bả vai hắn, ngón tay hơi dùng sức: “Phùng Cẩm Vinh, lên xin lỗi Đường tiên sinh trước đi.”

Sắc mặt Phùng Cẩm Vinh tái nhợt, thân thể run lẩy bẩy.

Hắn liếc nhìn Đường Tụng, tựa như chưa bao giờ để mình vào mắt.

Lại nhìn Vương Cảnh Đào một chút.

Chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Biết mình đã đắc tội với đại nhân vật rồi.

Mấy phú nhị đại mà mình nịnh bợ từng nói, vị Cố Đông Thăng kia có bối cảnh màu đen.

Ngay cả Cố Đông Thăng cũng phải nịnh bợ Đường Tụng, đây tuyệt đối là tồn tại mà mình không thể trêu vào.

Nghĩ tới đây.

Hắn đi về phía Đường Tụng.

Cúi người, run rẩy nói: “Đường… Đường tiên sinh, rất xin lỗi, hôm nay tôi bị rượu làm mờ mắt, xin ngài tha thứ.”

Đường Tụng không có trả lời.

Phùng Cẩm Vinh vẫn khom người, ánh mắt nhìn đất, không dám ngẩng đầu.

Một lúc sau, Đường Tụng mở miệng nói: “Hôm nay là sinh nhật bạn gái tôi, giám đốc Vương, anh đưa bọn họ đi đi, đừng quấy rầy nhã hứng của chúng tôi.”

“Vâng Đường tiên sinh.” Vương Cảnh Đào gật đầu: “Ngài và bạn cứ chơi, có vấn đề gì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”

Sau đó liền ra hiệu với đám nhân viên.

Mang Phùng Cẩm Vinh và ba tên huấn luyện viên thể hình rời đi.

Chờ bọn họ rời đi.

Bầu không khí trên ghế dài trở nên rất yên tĩnh.

Mấy người Trương Tử Kỳ, Lục Đình đều ngồi thẳng, có chút câu nệ.

Trong mắt có ngưỡng mộ và hưng phấn.

Quyền thế, chính là áo khoác tốt nhất của đàn ông.

Biểu hiện của Đường Tụng, cộng thêm vị giám đốc Vương vừa rồi.

Để quanh người hắn tràn đầy quang hoàn.

Thần bí mà giàu có mị lực.

Lập tức nhìn về phía Từ Giai Lệ với ánh mắt hâm mộ.

Rất khó tưởng tượng, có một người bạn trai như vậy sẽ hạnh phúc thế nào.

Từ Giai Lệ nắm chặt góc váy, nói nhỏ: “Đường Tụng, xin lỗi, hôm nay rước rắc rối cho cậu rồi.”

Nàng không biết nên đối mặt với Đường Tụng bằng thái độ gì.

Nội tâm hết sức phức tạp.

Biểu hiện hôm nay của Đường Tụng, là một mặt nàng chưa từng nhìn thấy.

Hoàn toàn khác biệt với ấn tượng trước kia.

“Không cần xin lỗi, hôm nay là sinh nhật chị, vui vẻ là quan trọng nhất.” Đường Tụng véo má nàng.

“Cảm ơn.” Từ Giai Lệ thở sâu.

Đường Tụng cầm ly rượu lên, nói với mọi người: “Chúng ta cạn chén.”

Mấy người vội vàng cầm ly lên, nhiệt tình cụng ly với hắn.

Một chén rượu vào bụng, bầu không khí ấm hơn rất nhiều.

Hơn 10 giờ đêm, biểu diễn trên sân khấu với tiếp tục.

Mấy người Lục Đình và Trương Tử Kỳ liếc mắt nhìn nhau.

Không hẹn mà cùng đứng dậy.

“Đường Tụng, bọn tôi qua bên kia nhảy.”

“Đúng vậy, lâu lắm mới đến chơi, nhất định phải chơi cho đã.”

Rất nhanh, trên ghế chỉ còn lại Đường Tụng và Từ Giai Lệ.

Dưới ánh đèn ảm đạm, bầu không khí trở nên mập mờ.

Đường Tụng đặt ly rượu xuống, nắm cằm Từ Giai Lệ, ánh mắt tràn đầy vẻ thưởng thức.

Tướng mạo của nàng dù không tính là tuyệt đẹp, nhưng dựa theo thẩm mỹ của Đường Tụng, vẫn có thể cho 8 điểm, xem như là đại mỹ nữ.

Cộng thêm dáng người cực đẹp.

Ngực còn to hơn Bảo Nguyệt.

Bờ mông vểnh cao sung mãn, giống như một quả trái cây chín mọng.

Trên người nàng có một loại khí chất quyến rũ thành thục, phối hợp với dáng người và tướng mạo, tràn đầy sức hút mê người.

Lúc ở phòng tập, Đường Tụng còn là trai tân, nên không quá để ý.

Nhưng sau khi thấy việc đời, hắn lại càng ngày càng thích dáng người như nàng.

Tay Đường Tụng chậm rãi đưa qua.

Lướt qua xương quai xanh, tim, eo của nàng, cuối cùng rơi vào cặp đùi đầy đặn.

Nhéo nhẹ vài cái.

Xúc cảm thoải mái làm cho hắn rất thỏa mãn.

Loại chân này cũng rất đẹp, đi tất chân vào sẽ siết ra khe rãnh.

Bóng loáng chặt chẽ, nhưng lại mang theo nhục dục.

“Ngồi lên đùi tôi đi.” Đường Tụng nói bên tai nàng.

Tim Từ Giai Lệ đập rộn, sắc mặt đỏ hồng.

Đường Tụng trực tiếp ôm eo nàng.

Hai tay dùng sức, trực tiếp bến nàng lên đùi mình.

Hai người mặt đôi mặt.

Hai tay Đường Tụng đặt lên đùi nàng, ngẩng đầu lên.

Từ Giai Lệ nhìn khuôn mặt kia, liền nuốt nước miếng.

Thật sự là chọc trúng điểm G của nàng mà.

Từ Giai Lệ liền ôm lấy mặt hắn.

Hôn lên mũi hắn, mặt hắn, mắt hắn, cằm hắn, trán hắn.

“Đường Tụng.”

“Ừm.”

“Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã chảy nước rồi.”

Tay Đường Tụng bắt đầu không thành thật: “Khoa trương như vậy sao?”

“Ngoại trừ tướng mạo của cậu, còn có một loại khí chất đặc biệt trên người cậu.”

“Khí chất gì?” Đường Tụng nhìn vào mắt nàng.

Từ Giai Lệ run lên, trong mắt mang theo vẻ hồi ức, nói: “Cậu ăn mặc rất bình thường, nhưng toàn thân lại tản mát ra sức sống và tự tin đến lóa mắt. Tinh thần lạc quan, tích cực, tựa như có mục tiêu rõ ràng với tương lai. Tôi có thể ngửi thấy hương vị sạch sẽ và ấm áp của ánh nắng trên người cậu.”

Đường Tụng nhớ lại.

Khi đó hắn mới nhận được hệ thống, đang không ngừng cố gắng để kế thừa tài sản trong game.

Mỗi một phần nỗ lực, đều được hệ thống ban thưởng.

Loại cảm giác này tựa như đang chơi game, đánh quái thăng cấp, để hắn tràn đầy động lực.

Từ Giai Lệ áp mặt vào bờ vai hắn: “Lúc mới tốt nghiệp đại học, tôi cũng vui vẻ tích cực và tự tin. Tràn đầy chờ mong với tương lai, tin rằng mình sẽ thu hoạch được thành công. Tôi cố gắng làm việc, từng làm giáo viên trường luyện thi, từng làm thư ký văn phong, hành chính…”

“Về sau vì kiếm thêm ít tiền, chuyển từ HR đến bộ phận tiêu thụ. Sau đó công ty đóng cửa, tôi đổi nghề sang làm tiêu thụ xe. Cứ như vậy đến 30 tuổi.”

“Trước kia, tôi vẫn luôn tin rằng mình sẽ thành công, sẽ thu hoạch được tình yêu hoàn mỹ. Nhưng trải qua những ngăn trở và thất bại, khiến tôi hiểu ra bản thân mình không phải nhân vật chính của thế giới này.”

“Tôi chỉ là một người bình thường, dần dần, loại tinh thần phấn chấn và mạnh mẽ kia đã biến mất.”

“Khi tôi quyết định thỏa hiệp với thực tại, nghe theo cha mẹ, tìm người xem mắt và kết hôn thì cậu lại xuất hiện. Hơi thở và khí chất quen thuộc trên người cậu chính là thứ tôi thích nhất, khát vọng nhất.”

“Sau đó tôi liền lấy dũng khí, giả bộ rất thạo thành mà lên bắt chuyện, muốn xin wechat của cậu.”

Đường Tụng lập tức nhớ đến hình ảnh khi đó.

Hắn nói: “Đó là lần đầu tiên trong đời, có cô gái tiến lên bắt chuyện với tôi.”

Từ Giai Lệ che miệng cười khẽ: “Vậy thì đúng là vinh hạnh của tôi!”

Bình Luận (0)
Comment