Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 462 - Chương 462: Dùng Chung

Chương 462: Dùng chung Chương 462: Dùng chung

Gần 12 giờ đêm.

Trên đường phố bên ngoài.

Thành thị ồn ào náo động tựa như bị ấn phải nút tạm dừng.

Chỉ có ánh trăng, sao sáng, ánh đèn và tiếng nhạc xa xăm.

Đường phố lúc nửa đêm như đan dệt ra một loại vận luật đặc biệt.

Từ Giai Lệ mặc một chiếc áo khoác bên ngoài, che đậy dáng người uyển chuyển của nàng.

Hai người đứng dưới bảng hiệu, tiễn mấy người Trương Tử Kỳ lên xe taxi.

Sau đó dọc theo đèn đường, đi lại không có mục đích.

Đêm đầu đông, ý lạnh sâu hơn.

Từ Giai Lệ thỉnh thoảng lại xoa xoa tay.

Đường Tụng tiến lên, chủ động ôm nàng vào ngực, hai tay đặt lên bụng nàng.

Từ Giai Lệ lập tức dừng lại, hơi ngửa đầu ra sau.

Ánh mắt như nước, gương mặt đỏ hồng, sợi tóc nâu dính lên bờ môi sung mãn ướt át.

Mùi nước hoa nhàn nhạt trộn lẫn với mùi rượu.

Cực kỳ quyến rũ và chọc người.

Đường Tụng hôn lên môi nàng một cái: “Chúng ta cần trở về.”

Từ Giai Lệ dựa vào người hắn, tựa như hơi say, lười biếng nói: “Về đâu?”

“Nhà tôi.” Giọng nói rất kiên định.

Bốn phía yên tĩnh mà trống trải, tay Đường Tụng chậm rãi hướng lên.

Không tự chủ được mà duỗi vào trong áo khoác, yên lặng cảm nhận ‘tâm hồn’ bao la rộng lớn.

Tay hắn rất to, nhưng vẫn không thể nắm chắc được.

Từ Giai Lệ không ngăn cản, lắc lắc điện thoại, cười nói: “Mẹ tôi đã gọi hơn 10 cuộc rồi, tôi còn không dám nghe.”

Đường Tụng dừng lại một chút.

Từ Giai Lệ ngửi mùi trên người hắn, nói tiếp: “Tôi không giống mấy cô bạn gái nhỏ kia của cậu. Chị đây đã 30 tuổi, còn chưa từng yêu đương. Gia đình đang ngóng trông chị đây kết hôn sinh con kìa. Nếu đêm nay tôi không về, ngày mai mẹ tôi sẽ bảo tôi dẫn cậu về nhà. Cậu lại không thể cưới tôi, cậu nói tôi nên làm gì?”

Đường Tụng nhu hòa nói: “Chị Giai Lệ, thật ra chúng ta có thể làm người yêu, tôi sẽ sắp xếp tốt cho cuộc sống sau này của chỉ, còn cả tương lai.”

“Phốc…” Từ Giai Lệ bật cười, mặt mày cong cong nói: “Nếu không biết cậu có tiền lại hào phóng, lời này đơn giản chính là lời nói điển hình của Hải Vương. Với lại, ý cậu nói là bạn tình đúng không?”

“Có lẽ chị có thể hiểu là tình nhân.” Đường Tụng không hề che giấu tâm tư của mình, hai tay lại dùng sức.

Từ Giai Lệ uốn éo người, cắn môi nói: “Cha mẹ tôi sẽ không đồng ý, họ nuôi tôi 30 năm, là người thân của tôi, tôi không muốn họ đau khổ.”

“Có đôi khi hôn nhân chưa chắc đã là hạnh phúc, cha mẹ chị nhất định sẽ hi vọng chị khỏe mạnh, hạnh phúc, vô lo vô nghĩ.”

“Tôi hoài nghi cậu đang thao túng tâm lý tôi.” Từ Giai Lệ mỉm cười: “Tuy nhiên, tôi hiểu những gì cậu nói, tôi sẽ suy nghĩ kỹ.”

Tiếp theo, nàng cầm điện thoại lên xem.

Cười tủm tỉm nói: “Còn 3 phút nữa là đến 0 giờ, sinh nhật tôi liền kết thúc, sau đó tôi phải về nhà.”

“Được rồi.” Đường Tụng có hơi thất vọng.

Từ Giai Lệ quay người, đối mặt với hắn, ôm lấy gương mặt tuấn lãng của hắn.

Hai người đứng tại khu vực giữa ánh đèn đường và bóng tối.

Cùng với những hạt bụi dưới ánh đèn, nụ hôn rất sâu.

Từ Giai Lệ rất chủ động, nhiệt tình, giống như muốn ăn sạch hắn.

0 giờ vừa qua.

Âm thanh nhắc nhở vang lên bên tai Đường Tụng.

“Keng, chúc mừng túc chủ, nhiệm vụ ‘quà sinh nhật’ đã hoàn thành.”

Tiểu khu Lục Châu Cảnh Uyển, dưới tòa nhà số 3.

Từ Giai Lệ mang theo túi xách, bước từng bước về phía cổng tòa nhà, giày cao gót giẫm lên mặt đất, tạo thành những tiếng vang trầm thấp.

Đường Tụng yên tĩnh nhìn bóng lưng nàng.

Đột nhiên, Từ Giai Lệ quay người: “A đúng rồi, cảm ơn món quà của cậu, giấc mơ của tôi đã được thực hiện. Thật ra tôi rất thích chiếc Audi Vô Cực Đao Quân kia.”

Tựa như men rượu xông lên đầu.

Từ Giai Lệ nói chuyện rất hồn nhiên.

Nói xong, nàng lại tiếp tục đi về phía cổng.

Mới đi được mấy bước, nàng lại quay người lại.

Dùng sức vẫy tay với Đường Tụng: “Đường Tụng, tôi đi đây, cậu cũng về ngủ đi. Chờ cậu về nhà, nhớ gửi tin báo bình an cho tôi biết. Hôm nay uống nhiều rượu, sáng mai nhớ ăn mấy món tốt cho tiêu hóa, bằng không sẽ đau dạ dày.”

“Ngủ ngon.” Đường Tụng cũng vẫy tay chào nàng.

Từ Giai Lệ tìm kiếm một chút, liền lấy ra chìa khóa trong túi xách, rồi quét thẻ mở cổng.

Dùng sức kéo ra.

Khi nàng bước một chân vào trong.

Lại quay người lần nữa.

Hai người nhìn nhau một lúc.

Từ Giai Lệ tựa vào khung cửa, vỗ vỗ khuôn mặt đỏ đỏ của mình.

Kêu lên: “Mẹ nó! Sao tôi lại không nỡ bỏ cậu chứ?! Đường Tụng, nếu cậu không chọn tôi thì tốt biết bao!1 Cậu trực tiếp từ chối tôi thì tốt biết bao!! Móa, cậu chờ đó cho tôi!!”

Nàng nói xong liền đóng sập cửa lại.

Cả người biến mất trong màn đêm.

Đường Tụng đứng dưới lầu một lúc, sau đó mời quay người rời đi.

Kẹt kẹt…

Kéo cánh cửa chống trộm hơi cũ kỹ.

Đèn phòng khách vẫn sáng trưng.

Nội thất khá bình thường, nhưng rất ấm áp, tràn đầy hơi thở sinh hoạt.

Từ Giai Lệ lảo đảo đi vào.

Sắc mặt đỏ ửng, men say xông lên đầu.

Nàng ném túi xách lên kệ giày.

Đá giày cao gót, thay dép lê.

Đặt mông ngồi xuống ghế salon.

Tựa vào chỗ dựa mềm mại, bĩu môi nói: “Mẹ, con muốn uống nước. Còn nữa, hôm nay là sinh nhật con, mẹ không thể cáu kỉnh với con.”

Bên cạnh nàng, mẹ già chờ một đêm đã lên cơn giận dữ.

Ấn mạnh lên đầu nàng một cái, quát lên: “Con nha đầu chết tiệt này, còn biết đường về à?! Mẹ gọi cho con bao nhiêu cuộc? Con lại không thèm nghe máy? Nếu không phải Tử Kỳ nói con không sao, mẹ chẳng phải lo chết rồi?”

Từ Giai Lệ cười ha ha nói: “Mẹ, con đã 30 rồi, coi như không về thì cũng không có gì mà.”

“Nếu con dám đi lêu lổng với đám người không đàng hoàng kia, sau này đừng về cái nhà này nữa.” Mẹ nhíu mày nói: “Con nói thật cho mẹ biết, người bạn trai kia là thế nào? Con làm Tiểu Phùng tức giận không nhẹ, mẹ và cha con đều đang làm việc dưới tay bác của người ta kìa.’

Từ Giai Lệ nghiêng người qua, ôm lấy mẹ của mình, làm nũng nói: “Mẹ yên tâm, tên đó không dám làm gì cha mẹ đâu, có lẽ bây giờ tên đó còn đang sợ đến tè ra quần kìa.”

Mẹ vỗ tay nàng nói: “Đang hỏi con, người bạn trai kia là thế nào?’

Từ Giai Lệ nheo mắt lại, nói nhỏ: “Mẹ, thương lượng với mẹ một chuyện nha.”

“Chuyện gì?”

“Nếu như đời này con không kết hôn, nhưng có đàn ông, có con, mẹ và cha sẽ đồng ý không?”

Mẹ véo nàng một cái, dựng thẳng lông mày lên nói: “Không có cửa đâu! Con tìm một người thành thật, có thể chăm sóc con, chứ đừng nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn kia.”

Từ Giai Lệ bĩu môi nói: “Nếu người ta mua cho con biệt thự, mua xe Porsche, cho con 1 triệu sinh hoạt một tháng, còn cho con học đại học thì sao?”

Mẹ kéo tay nàng ra, giúp nàng rót chén nước nóng.

Tức giận nói: “Học đại học? Con tốt nghiệp 7 năm rồi, mẹ thấy con say lắm rồi, mau đi ngủ đi, ngày mai sẽ tính sổ với con.”

Từ Giai Lệ lập tức há miệng uống nước.

Vỗ vỗ đầu nói: “A, con nhầm, không học đại học.”

Trong vô thức, nàng lại nghĩ đến Trình Nhạc Nhạc.

Đại khái là vì… nàng quá hâm mộ Trình Nhạc Nhạc bây giờ.

Còn trẻ tuổi, tràn đầy sức sống, tự tin, tràn ngập hi vọng với tương lai.

Nàng sẽ càng ngày càng tốt hơn.

Sau khi tốt nghiệp sẽ trở thành một người hữu dụng, khiến hắn không thể rời bỏ.

Mẹ lại nghiêm túc nói: “Giai Lệ, nhà ta dù bình thường, nhưng cũng không để con thiếu cái gì. Mẹ và cha con cũng tích góp được ít tiền, biệt thự là không mua nổi, nhưng vẫn có thể giúp con đặt cọc một căn nhà hơn 100 mét vuông. Còn xe, bây giờ con cũng có một chiếc rồi mà? Đừng nghĩ quẩn mà làm chuyện ngu xuẩn.”

Từ Giai Lệ cúi đầu, từ từ nhắm mắt lại.

Thì thầm nói: “Chiếc xe này cũng rất tốt, tiếc là con nhìn trúng chiếc tốt nhất, hết lần này đến lần khác lại không mua nổi, nghĩ thoáng thì chỉ có thể dùng chung với người khác.”

Bình Luận (0)
Comment