Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 485 - Chương 485: Bảo Nguyệt, Bảo Nguyệt

Chương 485: Bảo Nguyệt, Bảo Nguyệt Chương 485: Bảo Nguyệt, Bảo Nguyệt

“Đó là tất cả mọi chuyện.”

“Linh Linh, không cần lo lắng, Đường Tụng đã xử lý rồi.”

“Được, vậy chúng ta gặp ở cổng trường.”

“Bái bai.”

Cúp máy.

Thu Thu cẩn thận từng li từng tí mà trả điện thoại cho Đường Tụng.

Nhích mông, sửa sang lại cổ áo khoác.

Nhịp tim vẫn không thể bình phục.

Đây chính là ghế lái phụ trên xe Đường Tụng.

Không ngờ nàng lại có cơ hội ngồi lên, xem như là mở khóa một thành tựu mới.

Với lại, lúc ở trên lầu, bọn họ còn dắt tay.

Sắc mặt Thu Thu đỏ lên, ánh mắt hơi trôi đi.

Liếc trộm Đường Tụng đang lái xe.

Góc nghiêng hoàn mỹ.

Nhìn thế nào cũng không đủ.

“Không cần lo lắng, cứ yên tâm đi học, trồng hoa, livestream như bình thường là được, còn lại cứ để tôi xử lý.” Đường Tụng an ủi một câu.

Thu Thu vội vàng dời mắt đi, mười ngóng tay giao nhau, đặt trên đầu gối: “Cảm ơn, hôm nay may mà có anh, tôi sẽ tìm nhà khác, chăm sóc tốt cho… hạt giống của chúng ta.”

Nói xong câu cuối cùng.

Nàng như dùng hết sức lực toàn thân, cả người mềm nhũn trên ghế, hơi thở hơi gấp rút.

Đường Tụng nghĩ nghĩ, nói: “Tôi có một căn nhà ở Vân Thanh Uyển đối diện trường các cô, lát nữa sẽ mang hai người qua xem, nếu không có vấn đề thì vào ở đó luôn đi.”

“A?” Thu Thu khẩn trương nói: “Cái này… Chúng tôi ở đó, có phải là hơi bất tiện không?”

“Không sao, dù sao tôi cũng không ở chỗ đó.”

“Tôi đã từng vào Vân Thanh Uyển, rất ít nhà cho thuê, nhà 3 phòng đại khái phải 5000 NDT một tháng.”

Đường Tụng hiểu ý của nàng, nghiêng đầu nhìn nàng một chút.

Cười nói: “Không cần tiền thuê, nếu như cô có thể chăm sóc tốt cho chậu hoa kia, tặng cho cô luôn cũng được.”

Đối với hắn mà nói, một căn nhà hơn 3 triệu, còn lâu mới bằng 6% tiến độ.

Thu Thu ngẩn người, vội vàng lắc đầu nói: “Như vậy sao được, quá quý giá.”

Nàng do dự một chút, mặt ửng đỏ nói: “Hay là… chờ cây ra hoa, chúng ta đi chơi một ngày nhé? Nghe nói thành cổ ở huyện Định rất thú vị, tôi vẫn muốn đến đó chơi một lần.”

“Được.”

Bởi vì rất gần, nên chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Chờ một lát, Trương Linh Linh xách túi xách, chạy chậm đến cổng trường.

Đường Tụng mở cửa sổ, ấn còi.

Thu Thu cũng vẫy vẫy tay với nàng.

Trương Linh Linh ngẩn người, đứng đánh giá chiếc Bentley một trận.

Lại nhìn hai người ngồi trong xe.

Mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nói: “CMN! Bentley GTC? Cái biển số này! Đường tổng! Anh đúng là thâm tàng bất lộ nha!”

Đường Tụng vỗ vỗ tay lái, nói đùa: “Công cụ thay cho đi bộ thôi, không đáng nhắc đến.”

Trương Linh Linh liếm liếm bờ môi, giơ ngón tay cái lên nói: “Trâu! Tôi thừa nhận, trước kia còn xem thường thực lực của anh!”

Tiếp đó, nàng lại nói nhỏ bên tai Thu Thu: “Thu Thu, mình hơi béo, chỗ ngồi sau hơi chật. Dáng người cậu rất tốt, lại gầy như vậy, hay là cậu ngồi sau đi nhé?”

“Nếu tình từ độ dày, hẳn là cậu gầy hơn đấy.” Thu Thu ưỡn 34D của mình lên, lại bị dây an toàn siết chặt, tạo thành một khe rãnh rất sâu.

Trương Linh Linh thở dài: “Được rồi, cậu ngực to, cậu có lý!”

Nói xong liền ủ rũ leo lên xe.

Ngay sau đó, lực chú ý của nàng bị hấp dẫn bởi nội thất xa hoa trong xe.

Tò mò sờ cái này, nhìn cái kia, bắt đầu trò chuyện về cảm nhận xe với Đường Tụng.

Địa sản An Gia, cửa hàng đường Kiến Nam.

Đường Tụng thuận lợi lấy được hợp đồng mua bán, chứng nhận bất động sản, hóa đơn và chìa khóa.

Trở lại xe.

Trương Linh Linh đang trò chuyện với Thu Thu liền hưng phấn hỏi: “Đường Tụng, anh còn có nhà ở Vân Thanh Uyển?”

Đường Tụng lắc lắc túi văn kiện trong tay, trực tiếp đưa qua.

Trương Linh Linh vội vàng cầm lấy, mở ra xem một chút.

Không ngừng ‘chậc chậc’ cảm thái.

“122 mét vuông, thang máy độc lập, căn nhà này phải hơn 3 triệu nha.”

“Tòa số 1 à, tôi nhớ nó nằm ở phía nam, lần này Thu Thu nhất định sẽ vui vẻ chết.”

Vân Thanh Uyển.

Ba người đi thang máy lên tầng 7.

Đi vào hành lang rộng rãi sáng tỏ.

Đối diện là một cánh cửa màu xám đen, mang theo khóa vân tay và mật mã.

Nhìn trông rất cao cấp.

“Mật mã là 209016, hai người có thể đổi.” Đường Tụng điền mật mã, mở cửa đi vào.

Trương Linh Linh và Thu Thu vội vàng đi theo.

Nhất thời, hai mắt sáng lấp lánh.

Nội thất và thiết bị rất cao cấp, hơn xa sự tưởng tượng của các nàng.

Toàn bộ vật dụng trong nhà đều mang màu xám trắng, phong cách rất đặc biệt.

Tràn đầy hơi thở nghệ thuật và thời thượng.

Đèn thủy tinh to, sô pha đám mây, sàn gỗ xịn…

Ban công hướng nam, phòng vệ sinh tách rời, nhà bếp mở hình chữ U…

Toàn bộ đồ dùng đều đầy đủ, hơn nữa còn toàn là hàng cao cấp.

Phòng ngủ chính có cửa sổ sát đất, đèn to hình tròn như ảo mộng, giường to 2 mét…

Xem một vòng.

Trương Linh Linh và Thu Thu đều trợn tròn mắt.

Các nàng dù không hiểu nhiều, nhưng vẫn có thể nhận ra các nhãn hiệu cao cấp.

Chỉ là một bộ đồ làm bếp, cũng đã hơn chục ngàn rồi.

“Cái này…” Thu Thu và Trương Linh Linh liếc mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì.

Nhà, khẳng định là cực thích, nhưng mà cứ vào ở như vậy thì có hơi không biết xấu hổ.

Đường Tụng ngồi trên ghế salon: “Nơi này dù không rộng lắm, nhưng cũng khá thoải mái. Ánh nắng rất tốt, nam bắc thông suốt, rất thích hợp để trồng cây. Chiều này hai người dọn vào luôn đi.”

Trương Linh Linh vỗ vỗ bộ ngực thường thường không có gì lạ, có chút xấu hổ nói: “Chuyện này… Đường tổng, anh không lấy tiền thì chúng tôi có chút áy náy. Hay là… tôi và Thu Thu bồi thường bằng thịt đi, nếu anh cần, lúc nào cũng ok.”

Nghe vậy, Đường Tụng lập tức lên tinh thần.

Vẫy tay với hai người, lộ ra hàm răng trắng nõn: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, vậy hôm nay đi, ai đến trước? Hoặc là cùng lên cũng được, giường nơi này rộng 2 mét, ba người nằm vẫn ok.”

Hai cô gái còn chưa thấy việc đời lập tức đỏ mặt.

Liếc mắt nhìn nhau, ấp úng một lúc lâu.

Thu Thu nhỏ giọng nói: “Tôi đi chăm sóc mầm non, hai người trò chuyện đi.”

Nói xong liền bước nhanh đi.

Trương Linh Linh thè lưỡi, nói nhỏ: “Anh hiểu lầm rồi, tôi nói bồi thường thịt, là làm thịt cho anh ăn. Tôi làm thịt bò kho tương rất ngon, Thu Thu làm món thịt xào ớt cũng rất tuyệt. Nếu anh muốn ăn, lúc nào cũng ok.”

Đường Tụng đang định trêu đùa vài câu với nàng, âm thanh nhắc nhở đột nhiên vang lên bên tai.

“Keng, chúc mừng túc chủ, nhân vật ‘Liễu Bảo Nguyệt’ đã hoàn thành nhiệm vụ trưởng thành 1.”

‘Liễu Bảo Nguyệt’ độ trưởng thành +10.

‘Liễu Bảo Nguyệt’ sức chịu đựng +3.

‘Liễu Bảo Nguyệt’ nhanh nhẹn +3.

‘Liễu Bảo Nguyệt’ nhận được thời trang ‘ánh trăng sáng nhạt’.

Đường Tụng mở giao diện, tiến vào trung tâm quản lý nhân vật.

Liễu Bảo Nguyệt.

Trạng thái: Được cổ vũ ୧◕‿◕୨

Vị trí: Câu lạc bộ Spa LR. Map.

Trí lực: 88, sức chịu đựng: 58, nhanh nhẹn: 51.

Kỹ năng: Không.

Độ trưởng thành: 60/93.

Ưu điểm: Có lòng tự tin khá mạnh, tin tưởng bản thân có thể đảm nhiệm đủ loại nhiệm vụ và khiêu chiến, có nhận thức rõ ràng với năng lực và giá trị của bản thân… Giỏi phân tích vấn đề từ nhiều góc độ, lý tinh, độc lập, có năng lực học tập và tò mò rất mạnh, không ngừng chủ động học tập kiến thức và kỹ năng mới, không ngừng nâng cao tố chất tổng hợp của bản thân… Có nghị lực và ý chí khá mạnh, có ý thức trách nhiệm mãnh liệt với gia đình, xã hội và cảm giác sứ mệnh…

Khuyết điểm: Chưa đủ khả năng lãnh đạo, năng lực tổ chức, cân đối, quyết sách và câu thông còn kém, đôi khi quá cảm tính, không thể cân bằng giữa công tác, học tập và sinh hoạt…

Đế Đô.

Trên phòng cao nhất của câu lạc bộ Spa LR.

Liễu Bảo Nguyệt chăm sóc da xong.

Liền nằm thoải mái trên giường mát xa.

Nàng liếc nhìn vị chị Kim mặc váy ngủ kiểu dáng cổ điển triều Hán ở bên cạnh.

Vẫn cứ cảm thấy hơi kỳ lạ.

Sáng sớm hôm nay, chị Kim liền kéo nàng đến câu lạc bộ cao cấp này.

Đầu tiên là an bài cho nàng một combo SPA toàn thân.

Lại trò chuyện và tâm sự với nàng hơn một tiếng.

Tặng nàng mấy món quà, còn giải đáp cho nàng rất nhiều hoang mang.

Cuối cùng báo cho nàng biết, chuyến huấn luyện ở tổng bộ đã chính thức kết thúc.

Điều này làm nàng cảm thấy hết sức quái dị.

Nhớ kỹ mấy ngày trước, khi huấn luyện sắp kết thúc thì vị chị Kim này cũng từng tìm nàng tâm sự.

Hi vọng nàng có thể ở lại tổng bộ thêm một thời gian, còn có rất nhiều thứ cần học tập.

“Bảo Nguyệt, Bảo Nguyệt.” Thư ký Kim gọi nàng hai câu, giọng điệu có chút hân hoan.

Khuôn mặt ôn nhu mang theo nụ cười yếu ớt.

Trong một tháng qua, Liễu Bảo Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười và thái độ này ở trên người đối phương.

Nhưng hôm nay lại kéo dài tận 3 tiếng.

Không thể tưởng tượng nổi.

Nàng ngồi dậy hỏi: “Chị Kim, có chuyện gì sao?”

Thư ký Kim vén sợi tóc nâu rủ xuống bên tai.

Ôn nhu nói: “Chiều nay em về Yến Thành đi, làm bạn với bạn trai mình một chút. Lát nữa chị dẫn em đi sửa lông mày, rồi đích thân trang điểm cho em.”

Bình Luận (0)
Comment