Đường Tụng ngẫm lại.
Ngày 20 tháng trước, là ngày Liễu Bảo Nguyệt chạy đến tổng bộ tập đoàn để huấn luyện.
Tiến vào xem nhiệm vụ.
Nhiệm vụ trưởng thành 1 đã chuyển sang màu xanh lá, chứng tỏ đã hoàn thành.
Ngoại trừ thuộc tính, còn ban thưởng một bộ thời trang mới.
Thời trang - Ánh trăng sáng nhạt.
Bao gồm: Kẹp tóc cánh hoa ánh trăng, váy ánh trăng, dây chuyền đá quý ánh trăng, giày cao gót ánh trăng.
Hiệu quả: Mị lực +1, may mắn +1, sức chịu đựng +1.
Đặc tính thời trang: Khi tiếp xúc với ánh trăng, tất cả thuộc tính tăng gấp bội.
Chú: Nàng đứng dưới ánh trăng, giống như đang phát sáng, tôi rất rung động.
Đường Tụng thấy may mắn +1 thì không khỏi nở nụ cười.
Ngoài ra còn có đặc tính rất tốt.
Ở trong game, đây tuyệt đối là đạo cụ giới hạn.
Ngoài ra, nhiệm vụ trưởng thành 2 cũng đã sáng lên.
Nội dung: Quản lý vận doanh, trở thành quản lý trung tầng của Công Hiệt, làm quen hình thức điều hành, cơ cấu tổ chức, nghiệp vụ của công ty, tham gia vào quá trình vận doanh sản phẩm mới. Nâng cao năng lực phân tích số liệu, năng lực câu thông, năng lực tổ chức, năng lực lãnh đạo, chuẩn bị sẵn sàng cho chức vị cao hơn.
Ban thưởng: Độ trưởng thành +10, đạo cụ ‘thẻ sửa đổi dáng vẻ’.
Trong dự kiến.
Cơ bản là phù hợp với con đường ‘quản lý cấp cao’ của nàng.
Với năng lực của Liễu Bảo Nguyệt bây giờ, tin rằng nhiệm vụ này là không có vấn đề.
Khi Đường Tụng đắm chìm trong hệ thống.
Trương Linh Linh đứng ở nơi đó lại càng ngày càng lo lắng, thẹn thùng.
Vừa mới giải thích gượng ép về định nghĩa ‘bồi thường thịt’.
Đường Tụng lại ngồi im và nhìn chằm chằm vào nàng.
Khóe miệng còn mang theo ý cười như có như không.
Trên mặt mang theo vẻ hân hoan, chờ mong, hồi ức…
Để tim Trương Linh Linh đập như hươu chạy.
“Nụ cười ôn nhu như vậy, quả thực là vũ khí giết người! Đường Tụng có ý gì? Chẳng lẽ đang ám chỉ mình làm gì?”
Trương Linh Linh suy nghĩ lung tung một lúc.
Nhìn dáng người và khuôn mặt đẹp đến quá đáng của Đường Tụng.
Ngẫm lại 8 múi cơ bụng và cơ liên sườn, cơ ngực của hắn.
Yết hầu liền nhấp nhô.
Mẹ nó, cái này ai chịu nổi!
Nàng bất tri bất giác đi đến sau lưng Đường Tụng.
Đỏ mặt nói: “Đường tổng, vì cảm ơn sự giúp đỡ của anh với hai người chúng tôi, tôi bóp vai cho anh nhé?”
Đường Tụng kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức nhếch miệng cười.
Nhìn đôi mắt trốn tránh của nàng, gật đầu nói: “Vậy thì làm phiền.”
Nói xong, hắn hơi dựa vào ghế salon.
Trải qua một thời gian tập luyện, dáng người của Trương Linh Linh đã đẹp hơn không ít.
Bụng dưới cơ bản là không có thịt thừa, mông cũng vểnh cao, đường cong eo mông càng ngày càng đẹp.
Đáng tiếc là ngực vẫn như vyaj.
Nếu như là Thu Thu, hắn dựa vào sau một chút, nhất định sẽ tiếp xúc được với hai quả bóng rổ.
Trương Linh Linh nuốt nước miếng, nội tâm rất bồn chồn.
“Nam thần, đây là anh bảo tôi ra tay nhé, đừng trách tôi hèn mọn, Trương Linh Linh tôi đang giúp anh thôi.”
Xây dựng tâm lý xong, nàng liền đưa tay lên vai Đường Tụng, vắt đầu đấm bóp.
“Móa! Cơ bắp quá tuyệt vời! Bả vai rộng quá!”
Trương Linh Linh vừa cảm thán, đôi tay cũng bắt đầu hoạt động ở phạm vi rộng hơn.
Tay phải xoa xoa bóp bóp cánh tay của hắn.
Tai trái lén lút dừng lại ở vị trí xương quai xanh của Đường Tụng.
Lại dùng bụng dưới của mình đụng vào cơ bắp cường tráng trên lưng hắn.
Trương Linh Linh cúi đầu, nhìn qua từ bên cạnh.
Góc nghiêng của Đường Tụng có thể xưng là hoàn mỹ.
Cộng thêm hôm nay mặc âu phục, khí chất trên người khiến người ta không thể không khép chặt chân.
Cảm nhận được nhiệt độ và mùi hương trên người hắn.
Trương Linh Linh bắt đầu hít thở dồn dập.
Chỉ cảm thấy toàn thân như nhũn ra, hạ lưu vô sỉ.
Vô thức dán chặt hơn một chút, nhẹ nhàng cọ xát vài cái.
Có một loại cảm giác thoải mái khi chiếm hữu và sàm sỡ nam thần.
Để nàng không thể tự kiềm chế.
Đường Tụng cảm giác được gì đó, lông mày hơi nhảy lên.
Đóng giao diện hệ thống lại.
Vỗ vỗ tay nàng.
Trương Linh Linh ‘A’ một tiếng, vội vàng thu hồi bàn tay ‘hèn mọn’ của mình.
Trong mắt mang theo sợ hãi và có tật giật mình.
Thu Thu thò đầu ra từ ban công, lo lắng hỏi: “Linh Linh, sao thế?”
“Không… không sao.” Giọng nói của nàng hơi run rẩy, gương mặt vừa đỏ vừa nóng.
Nội tâm thầm mắng mình quá vô sỉ.
Đường Tụng đứng dậy, cười nói: “Thật ra tôi mát xa rất tốt, hai người có muốn thử không?”
Nghe hắn nói vậy, Thu Thu lập tức rụt đầu trở về.
Trương Linh Linh rất muốn kêu lên ‘Come on’.
Nhưng lại sợ mình không chịu được, làm trò hề cho người ta.
Hơn nữa nàng còn chưa ưng ý với dáng người của mình, hôm nay không đeo đệm ngực, sợ Đường Tụng sẽ ghét bỏ.
“Hay là… để mấy ngày nữa nhé?” Nàng nói nhỏ một câu.
“Được thôi!”
…
Đế Đô.
Câu lạc bộ Spa HR.
Sửa lông mày xong, thư ký Kim bắt đầu ra tay.
Giúp Liễu Bảo Nguyệt trang điểm.
Tiếp đó lại đưa nàng đến một phòng quần áo độc lập.
Một bộ quần áo rực rỡ nằm ngay trên bàn ở giữa phòng.
Nó đang tản ra màu xanh nhạt rực rỡ.
Giày cao gót, váy, đồ lát, áo, dây chuyền, kẹp tóc.
Liễu Bảo Nguyệt nhất thời choáng váng: “Đẹp qua!”
“Đây là quà của em, là bạn trai em chuẩn bị cho em. Chuẩn bị rất lâu đấy, là đặt riêng cho em.”
Thư ký Kim nhìn bộ quần áo kia, trong mắt lóe lên một tia hâm mộ không dễ phát hiện.
Rất nhanh lại khôi phục bình thường.
Liễu Bảo Nguyệt chớp chớp mắt, khó tin nói: “Đây là… Đường Tụng tặng cho em? Nhưng sao lại ở chỗ của chị?”
Thư ký Kim nói: “Có thể là vì tạo bất ngờ đi, dù sao anh ấy cũng thích em như vậy.”
Liễu Bảo Nguyệt hơi đỏ mặt.
Đưa tay sờ vào chiếc váy.
Xúc cảm mềm mại, bóng loáng, tinh tế, rất thoải mái, rất cao cấp.
Lại cầm cái kẹp tóc hình cánh hoa lên xem.
Chế tác tinh xảo, giống như hàng thật.
Trên mặt dây chuyền thì khảm một viên đá quý hình trăng non, rất xứng đôi với tên của nàng.
Liễu Bảo Nguyệt lập tức cảm động, nỗi nhớ đã bao phủ lấy nàng.
“Mặc thử đi, em nhất định sẽ thích.” Thư ký Kim vỗ vỗ lưng nàng.
Liễu Bảo Nguyệt gật đầu, vội vàng cởi váy ngủ trên người.
Đầu tiên là mặc đồ lót, áo phông.
Tiếp đó lại cẩn thận mặc váy vào, đeo kẹp tóc, đi giày cao gót.
Rất vừa người, mặc vào cực kỳ thoải mái.
Nàng ngẩng đầu, nhìn mình trong gương.
Miệng lập tức há ra.
Trong mắt lóe lên vẻ vui sướng và bất ngờ trước vẻ đẹp của chính mình.