Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 487 - Chương 487: Thịt Xào Ớt, Rượu Vang, Gió Đêm, Guitar

Chương 487: Thịt xào ớt, rượu vang, gió đêm, guitar Chương 487: Thịt xào ớt, rượu vang, gió đêm, guitar

Giữa trưa, ba người đi ăn một bữa cơm đơn giản.

Sau đó lại bắt đầu dọn nhà.

Cũng may ký túc xá chật hẹp, nên các nàng cũng không có đồ vật to lớn gì.

Chủ yếu là các dụng cụ và thiết bị livestream, mấy thùng quần áo, mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, sách.

Hai chiếc xe đi một chuyến là xong.

4 giờ chiều.

Theo các nàng chuyển vào nhà mới, thu dọn xong.

Âm thanh nhắc nhở lại vang lên bên tai Đường Tụng.

“Keng, chúc mừng túc chủ, nhiệm vụ ‘Thu Thu gặp khó’ đã hoàn thành.”

Đường Tụng cũng không vội mở gói quà.

Ba người đứng trên ban công, ngắm nhìn sắc trời hoàng hôn.

Trò chuyện vui vẻ.

Trương Linh Linh hoạt bát nhất, không ngừng nói đến các chuyện thú vị.

Thu Thu cũng dần dần thả lòng, cũng nói nhiều hơn.

Chờ đến khi sắc trời bắt đầu tối.

Trương Linh Linh đề nghị: “Hôm nay là ngày vui, hay là chúng ta ăn một bữa chúc mừng đi?”

“Cũng được.” Đường Tụng lấy điện thoại ra: “Để tôi xem quanh đây có nhà hàng cao cấp nào không, tôi mời khách.”

Thu Thu nghe vậy, vội vàng nói: “Hay là tôi nếu cho hai người ăn nhé? Dưới lầu có siêu thị, chúng ta đi dạo chơi, mua ít thức ăn, rồi về làm.”

Nàng rất tự tin với tay nghề nấu nướng của mình, muốn làm một bữa cho Đường Tụng nếm thử.

Như vậy hôm nay lại mở khóa một thành tựu mới.

Ngẫm lại còn hơi kích động.

Trương Linh Linh cũng hơi động lòng: “Hay lắm! Nhà bếp này nơi xa hoa như vậy, không dùng thì quá lãng phí. Với lại, tôi còn chưa từng thể nghiệm đồ làm bếp cao cấp như vậy nữa.”

Nàng nhìn về phía Đường Tụng, khoác tay lên vai hắn, trên mặt nở nụ cười tươi rói: “Đường Tụng, anh sẽ không chê chứ?”

“Được rồi, nếm thử tay nghề của hai người đi.” Đường Tụng tiện tay vuốt vuốt tóc của Trương Linh Linh.

“Tủ lạnh cao cấp như vậy mà lại trống rỗng, khiến tôi rất khó chịu, lần này nhất định phải nhét đầy. Gogogo!” Trương Linh Linh lắc lắc đầu, có vẻ rất hưng phấn.

Trong mắt Thu Thu lộ ra vẻ hâm mộ.

“Bắp bò rất ngon, lấy nhiều một chút.”

“Tiếc là hôm nay hơi muộn, bằng không tôi sẽ làm thịt bò kho tương cho anh ăn, đây là món tủ của tôi.”

“Vậy cô làm xong thì đưa đến nhà tôi cũng được.”

“Hay lắm! Tôi còn chưa đến nhà anh.”

“Đường Tụng, anh thích ăn thịt heo không?”

“Tôi không kiêng gì cả.”

“Vậy mua ít thịt ba chỉ đi, để Thu Thu làm thịt xào ớt cho anh.”

“Đường Tụng, anh thích ăn quýt không? Rất ngọt.”

Ba người đẩy 2 xe mua sắm, đi vòng vo rất lâu trong siêu thị.

Chờ đến lúc tính tiền.

Trương Linh Linh và Thu Thu đánh mắt với nhau.

Hai người đều rất ăn ý, gật đầu một cái.

Trương Linh Linh kéo Đường Tụng đi lên trước.

Thu Thu thì lấy điện thoại ra tính tiền.

Bởi vì không mua nguyên liệu cao cấp gì, nên chỉ mất hơn 500.

Bên ngoài siêu thị, vừa hay có một cửa hàng bán rượu.

Trương Linh Linh đề nghị mua một chai rượu vang để ăn mừng.

Đường Tụng đi vào một vòng, trực tiếp cầm hai chai Chateau Lafite.

Mất hơn 20.000.

Trương Linh Linh và Thu Thu giật mình, đồng thời lè lưỡi.

Các nàng thật sự không mua nổi cái này.

“Xong, chỉ còn một món cuối cùng!”

Rất nhanh, trên bàn cơm đã có bốn món ăn, 3 bát cơm.

Thịt luộc, thịt xào ớt, cải trắng nhừ, nấm hương.

Màu sắc sáng loáng, mùi thơm nức mũi, trông rất ngon miệng.

“Đường Tụng, anh ăn thử đi, xem có hợp khẩu vị không?”

“Nếm thử thịt xào ớt của Thu Thu đi.”

Đường Tụng mỉm cười, gắp một miếng lên ăn.

Mùi thịt nồng đậm khuếch tán trong miệng, vị ớt kích thích vị giác.

Thịt ba chỉ thơm mà không ngán, cảm giác phong phú.

Ánh mắt hắn sáng lên, giơ ngón tay cái với Thu Thu: “Ăn rất ngon, không kém hơn nhà hàng.”

Thu Thu vẫn để ý đến biểu cảm của Đường Tụng, lập tức lộ vẻ tươi cười.

Để khuôn mặt hệ cấm dục kia trở nên vô cùng tươi đẹp.

Chú ý đến ánh mắt của Đường Tụng.

Sắc mặt nàng đỏ ửng, phun ra đầu lưỡi phấn nộn.

Ba người vừa trò chuyện vừa ăn cơm.

Tiếng cười không ngừng.

Chờ ăn kha khá, Đường Tụng liền mở một chai Lafite, rồi rót ba ly.

Dưới ánh đèn, rượu đỏ thắm, mùi thơm lan ra.

Trương Linh Linh cẩn thận nhận lấy, hít hà một hơi.

Mặt mày hớn hở nói: “Cảm ơn Đường tổng, đây là lần đầu tôi uống rượu cao cấp như vậy.”

“Mình cũng vậy.” Thu Thu nhỏ giọng phụ họa một câu.

Trương Linh Linh ôm bả vai Thu Thu, cảm khái nói: “Trong căn nhà mới xinh đẹp như vậy, uống rượu đắt tiền, ở cùng bạn thân, quá tốt.”

Đường Tụng mỉm cười, giơ ly rượu vang lên với hai người.

“Nào, cạn ly!”

“Keng…” Trương Linh Linh cụng một cái.

Thu Thu liếc nhìn Đường Tụng, lại nhìn bạn thân.

Cũng đưa ly rượu qua: “Cạn ly!”

Keng…

Đường Tụng uống một ngụm to.

Hương rượu rất thuần, nồng, dư vị kéo dài.

Trương Linh Linh và Thu Thu cũng sắng mắt lên, hiển nhiên là không ngờ lại ngon như vậy.

Hoàn toàn khác với những loại rượu vang các nàng từng uống.

Keng… keng… tiếng cụng ly vang lên không ngừng.

Ba người mời rượu nhau, trong chốc lát, một chai Lafite đã thấy đáy.

“Chục ngàn, cứ thế là bay!” Trương Linh Linh ôm chai rượu, lưu luyến không rời.

Đại khái là vì uống nhiều, mặt nàng ửng đỏ, ánh mắt hơi mê ly.

Thu Thu ở bên cạnh cũng không khác là bao.

Đường Tụng thì vẫn tỉnh táo, trực tiếp mở chai còn lại.

Thu Thu há miệng, đỉnh ngăn cản nhưng lại không dám nói.

Rượu đắt như vậy, cho hai người các nàng uống đúng là lãng phí.

Trương Linh Linh thì không nghĩ nhiều như vậy, vỗ vỗ bả vai Đường Tụng.

Cười ngây ngốc nói: “Đường tổng quả nhiên hào phóng, vậy chị em chúng tôi ca hát trợ hứng cho anh.”

Nói xong liền đứng lên.

Đi vào phòng chứa đồ, lấy ra một thanh guitar.

Lại đứng lên mở một cánh cửa trên ban công.

Gió lạnh tràn vào, để các nàng hơi run lên.

Nàng ôm chặt guitar, chậm rãi gảy gảy vài cái.

Động tác hơi cứng, Đường Tụng chỉ nghe được đại khái chứ không hiểu là giai điệu gì.

Trương Linh Linh lắc đầu nói: “Lâu rồi không chơi, ha ha ha ha.”

Thu Thu che miệng bật cười.

Nàng và Trương Linh Linh có trình độ guitar khá bình thường.

Nàng am hiểu ca hát và múa hơn.

Nhạc cụ thì chỉ học violin, xem như là trình độ nghiệp dư.

Đường Tụng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Trương Linh Linh, cũng cảm thấy buồn cười.

Hắn đứng lên, đi đến bên cạnh nàng: “Hay là để tôi đệm nhạc cho hai người nhé?”

“Ah? Anh còn biết chơi guitar?” Trương Linh Linh tò mò hỏi một câu.

Ngay sau đó lại vỗ vỗ đầu mình: “Quên mất, anh violin hay như vậy, chắc cũng biết chơi các loại nhạc cụ khác.”

Nói xong liền nhét guitar vào ngực hắn.

Đường Tụng cũng không giải thích nhiều.

Tiện tay chơi một đoạn.

Giai điệu trôi chảy tự nhiên, rất dễ nghe.

Ba ba ba… Trương Linh Linh ra sức vỗ tay.

Hai mắt Thu Thu cũng phát sáng.

Nàng nhìn Đường Tụng tràn đầy ngưỡng mộ và khâm phục.

“Muốn hát bài gì?” Đường Tụng ngồi xuống ghế gỗ trên ban công.

“Em nơi xa xôi.” Trương Linh Linh nói ra, sau đó hai mắt đảo một vòng, đề nghị: “Hay là anh và Thu Thu biểu diễn đi? Tôi phụ trách quay video, sau đó chúng ta đăng lên TikTok, xem như là tác phẩm mới của hai người.”

“Cũng được.” Đường Tụng nghĩ đến nhiệm vụ của mình, liền gật đầu.

Thu Thu lấy lại tinh thần.

Trên mặt đỏ ửng vì kích động, chạy chậm đến bên cạnh.

Trương Linh Linh cũng không lấy máy ảnh chuyên nghiệp, mà móc điện thoại của mình ra, còn lấy micro Bluetooth.

Chuyển ghế, rồi ngồi đối diện ban công.

Đường Tụng ôm guitar, tùy ý tựa vào ghế, thái độ lười biếng tự tại.

Cảm nhận gió lạnh đầu mùa.

Khuôn mặt Thu Thu đỏ ửng, nắm tay khoác lên bả vai hắn, khóe mắt mang theo vẻ nhảy nhót khó có thể che giấu.

“Action!” Trương Linh Linh vung tay lên.

Đinh đinh…

Guitar rất bình thường, nhưng kỹ xảo của Đường Tụng thì lại không bình thường chút nào.

Giai điệu trôi chảy, tiết tấu tuyệt vời, làm cho cả khúc nhạc dạo đều rất êm tai, rất có phong cách.

Hai cô gái không hẹn mà cùng ngâm nga.

Khúc nhạc dạo kết thúc, giọng hát của Đường Tụng vang lên.

“Giọt lệ lóng lánh nơi khóe mắt.

Lang thang khắp chốn không điểm dừng.

Hàng mày in hằn vết tích một thời hoang đường.

Tầm thường viết rõ trên khuôn mặt.”

Đường Tụng nhìn Thu Thu ở bên cạnh.

Thu Thu lập tức hiểu ý, hát lên.

“Tựa như tia nắng rạng người.

Lại có cảm giác muộn phiền.

Ký ức không thể nào xua tan.

Lại được cất giữ trong mỗi câu thơ của anh.”

Trên đường cao tốc Yến Thành.

Một chiếc Benz S-Class đang lái ra.

“Liễu đổng, chúng ta đã đến Yến Thành.” Trợ lý Lý Tiểu Cần nhìn về ghế sau qua kính chiếu hậu.

Liễu Bảo Nguyệt mở mắt ra.

Nhìn thành phố trong đêm hiện lên trước mắt, hai mắt hơi nheo lại.

Đêm dài đằng đẵng, nhưng tòa thành phố này vẫn có chùm sáng thuộc về mình, rất ấm áp.

Bình Luận (0)
Comment