Đinh linh linh… tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đường Tụng khụ khụ hai tiếng, móc điện thoại ra.
Ánh mắt lập tức nhu hòa, là Bảo Nguyệt.
Hắn ra hiệu với hai người, đứng dậy đi ra ban công, nghe máy.
“Alo, Tiểu Tụng, không bận chứ?” Giọng nói quen thuộc của Liễu Bảo Nguyệt truyền đến, có chút đáng yêu, có chút mềm mại.
“Không bận, vừa rồi còn nghĩ đến em.”
Đường Tụng kéo cửa sổ ra, cho khuôn mặt nóng của mình hạ nhiệt một chút.
Đêm nay hắn uống không ít rượu.
Mặc dù không say, nhưng vẫn có men rượu.
“Anh đang ở đâu? Yến Giang Biệt Viện?”
“Không ở nhà, đang uống rượu với 2 người bạn.” Đường Tụng liếc nhìn hai cô gái trên ghế sô pha.
Liễu Bảo Nguyệt dừng lại một chút, lại hoạt bát nói: “Đoán xem em đang ở đâu, đoán trúng có bất ngờ nha!”
Đường Tụng hơi nhíu mày, nhịp tim lập tức gia tốc.
Với sự hiểu biết của hắn với Liễu Bảo Nguyệt.
Khi nàng hỏi như vậy, nàng nhất định đang ở một nơi nào đó mà hắn có thể gặp được.
Hắn ngẩng đầu nhìn trăng, cười nói: “Mặc dù anh rất muốn nói em đang ở trên trời, ở trong tim anh, ở trong giấc mơ của anh, nhưng anh biết em đang ở Yến Thành.”
Tiếng cười như chuông bạc truyền đến: “Vị trí cụ thể là ở đâu?”
Đường Tụng mở giao diện hệ thống, tiến vào trung tâm quản lý nhân vật, xem thông tin của Liễu Bảo Nguyệt.
Liễu Bảo Nguyệt.
Trạng thái: Hưng phấn ٩( ^ᴗ^ )۶
Vị trí: Khu công nghệ cao phía bắc.map.
Nhìn vị trí, khoảng cách rất gần Yến Giang Biệt Viện, lái xe khoảng 10 phút.
Liễu Bảo Nguyệt từng gửi đồ cho hắn, nên biết địa chỉ của hắn.
Đường Tụng thở sâu, nói: “Chờ anh ở cổng tiểu khu, đừng có chạy lung tung, anh về ngay đây.”
“Anh uống rượu, nhớ gọi xe về.” Liễu Bảo Nguyệt nhắc nhở một câu.
“Ừm, yên tâm.”
Cúp máy, Đường Tụng trở về phòng khách.
“Tối nay có việc rồi, không chơi được rồi.”
Hắn vừa nói vừa mặc âu phục vào.
Trương Linh Linh và Thu Thu lộ ra vẻ thất vọng.
“Tôi giúp anh gọi xe!” Thu Thu lấy điện thoại ra.
“Không cần, tôi tự gọi cũng được.”
“Vậy tôi tiễn anh xuống.” Thu Thu đứng lên, trong mắt đầy vẻ không nỡ.
Hôm qua trôi qua quá nhanh, luôn cảm thấy còn rất nhiều điều muốn nói.
“Tôi cũng đi.” Trương Linh Linh đi đến bên cạnh Đường Tụng.
“Hai cô gái uống rượu rồi thì ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng để tôi lo lắng.” Đường Tụng vuốt vuốt tóc nàng, vẫy tay với hai người: “Tạm biệt.”
Nói xong, hắn kéo cửa, dừng lại một chút.
Quay đầu nói: “Thu Thu, nhớ chiếu cố tốt mầm non của chúng ta.”
Cánh cửa đóng chặt.
Bóng người của Đường Tụng biến mất.
Bầu không khí vốn cực kỳ náo nhiệt, lập tức trở nên vắng vẻ.
Trương Linh Linh vứt áo khoác lên salon, đặt mông ngồi xuống, dáng vẻ mặt ủ mày chau.
Thu Thu chạy chậm đến bên cửa sổ, nhìn thẳng xuống bên dưới.
Trong lòng đang âm thầm đếm.
Chờ đến khi nàng đếm đến 20, bóng dáng của Đường Tụng xuất hiện ở bên dưới.
Bước chân hắn vội vàng, càng đi càng nhanh, dần dần thành chạy chậm.
Từ hành động của hắn, có thể nhận ra hắn đang rất vui vẻ.
Thu Thu cắn môi một cái, ngồi xuống bên cạnh bạn thân.
Trương Linh Linh cười khổ một tiếng, ôm lấy eo Thu Thu, cọ xát lên tâm hồn của nàng.
Vắng vẻ nói: “Không biết cô gái vừa gọi điện là ai, nhưng cô ấy nhất định rất hạnh phúc.”
Các nàng vẫn luôn nhìn trộm bên đó.
Từ giọng điệu và động tác của Đường Tụng, không khó để đoán ra đối tượng trò chuyện là nữ.
Hơn nữa còn là một nữ sinh có quan hệ rất thân mật với hắn.
Rất khó tưởng tượng một người như Đường Tụng, lại trở nên như vậy vì một cô gái.
“Mặc dù anh rất muốn nói em ở trên trời, ở trong tim anh, ở trong giấc mơ của anh, nhưng anh biết em đang ở Yến Thành.” Thu Thu lặp lại câu nói kia của Đường Tụng.
Nàng đầu tiên là hơi đắng chát, sau đó lại thoải mái.
“Đường Tụng nhất định rất thích cô ấy, hi vọng cô ấy cũng thật lòng với Đường Tụng. Người như Đường Tụng, đáng giá với thứ tốt nhất, cũng hi vọng Đường Tụng vĩnh viễn vui vẻ, vĩnh viễn hạnh phúc.”
Hai người ôm nhau, an ủi một lúc lâu.
Trương Linh Linh vỗ vỗ mặt mình, miễn cưỡng cười vui nói: “Rất muốn thấy cô gái kia một lần, nhìn xem câu trả lời chính xác trong lòng Đường Tụng là thế nào?”
Ánh mắt Thu Thu hơi thất thần: “Nhìn thì lại thế nào chứ?”
Trương Linh Linh chu mỏ lên: “Chỉ cần không phải quái vật ngực khủng, mình cảm thấy mình vẫn còn cơ hội.”
…
Vì thời gian vội vàng, Đường Tụng trực tiếp chặn một chiếc taxi ở bên ngoài cửa tiểu khu.
Lên xe liền quét 200 đồng.
Ông ông ông…
Tít tít tít…
Bác tài quả nhiên là ra sức, lao như bay về Yến Giang Biệt Viện.
Mười phút sau, chiếc xe đứng vững trước cổng chính.
Đường Tụng nói tiếng cảm ơn, mở cửa xông ra ngoài.
Tại ven đường cách đó mấy mét, một chiếc Benz yên tĩnh đứng tại đó.
Đường Tụng thả chậm bước chân.
Điều chỉnh lại hô hấp.
Dù sao cũng là Bạch Nguyệt Quang quen nhau gần 10 năm.
Sau khi xác định quan hệ, lại xa nhau hơn 1 tháng, tự nhiên rất nhớ nhung.
Mặc dù thường xuyên video call, nhưng còn lâu mới bằng gặp mặt.
Cạch.
Cửa xe mở ra một khe.
Ngay sau đó, Liễu Bảo Nguyệt mặc váy, áo khoác màu vàng nhạt, tất da chân đi xuống xe.
Nàng trông có vẻ trưởng thành hơn chút, cũng càng đoan trang hơn chút.
Trên cổ mang theo chiếc dây chuyền đá quý màu xanh nhạt kia.
Trên mặt trang điểm nhạt, rất thích hợp với vẻ đáng yêu của nàng.
Hai người yên tĩnh nhìn nhau một lúc.
Đều không hẹn mà cùng mỉm cười.
Liễu Bảo Nguyệt đá một khối đá vụn dưới chân.
Bởi vì không dùng sức, nên khối đá dừng lại ở giữa hai người.
Đôi mắt nàng đã cong thành trăng lưỡi liềm, khóe miệng nhếch lên: “Này, tên ngốc, không biết bây giờ đang rất lạnh sao?”
Ánh mắt Đường Tụng nhu hòa, đi đến bên người nàng, ôm chặt nàng vào trong ngực.
Thân thể rộng lớn bao phủ lấy nàng, ấm áp, hòa tan…
Yêu thương theo gió lạnh đầu mùa đi đến.
Bác tài lái taxi chép miệng một cái.
Nhìn hai người ôm chặt nhau kia, trong mắt hiện lên vẻ hồi ức.
“Tuổi trẻ thật tốt! Có tiền thật tốt!”
Bác tài quay cửa sổ xe xuống, móc một điếu thuốc ra châm.
Phun một ngụm khói ra ngoài cửa sổ.
Hồi ức như sóng ngầm mãnh liệt.
Nuốt chửng tất cả suy nghĩ.
Tương lai từng không nhìn rõ, bây giờ thân đã ở trong đó.