Dưới trời đêm 5 độ C.
Hai người ôm chặt nhau.
Đường Tụng hôn lên trán nàng, ngửi lấy mùi hương quen thuộc trên người nàng.
Liễu Bảo Nguyệt từ từ nhắm mắt lại, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn.
Qua một lúc lâu.
Liễu Bảo Nguyệt uốn éo người, bộ ngực sung mãn hơi co lại sau.
Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Chặt quá.”
Đường Tụng hơi buông lỏng tay, cười nói: “Em không tăng cân chứ?”
Ngay sau đó, ngực hắn bị tập kích.
Liễu Bảo Nguyệt thu hồi miệng lưỡi, lau nước miếng lên âu phục của hắn: “Em giữ cân rất tốt.”
“Trăm nghe không bằng một thấy, anh cần kiểm tra lại.”
Đường Tụng đưa tay qua lưng nàng, dừng lại bên eo nàng.
Liễu Bảo Nguyệt cứng lại, khuôn mặt đỏ rực như quả táo rất đáng yêu.
Nàng hít thở dồn dập: “Sao anh lại hư hỏng như vậy?”
Đường Tụng véo véo khuôn mặt nàng: “Sao em lại đáng yêu như vậy!”
Liễu Bảo Nguyệt nhíu mày, giả bộ giận dữ: “Không được véo má em, sẽ to ra.”
“Anh không ngại, hoặc là anh véo bên dưới?”
Ba… Liễu Bảo Nguyệt vỗ lên tay hắn: “Em chạy từ xa đến đây, anh không biết nói vài câu ngon ngọt, vừa thấy mặt đã động tay động chân, em thấy anh căn bản là không nhớ em.”
Đường Tụng nói nhỏ bên tay nàng: “May mắn nỗi nhớ là yên lặng, bằng không sẽ đinh tai nhức óc.”
Liễu Bảo Nguyệt cọ cọ vào ngực hắn, ánh mắt hai người giao nhau.
Hai người ôm nhau hơn một phút.
Liễu Bảo Nguyệt nỉ non: “Anh mặc ít thế, hay là chúng ta vào nhà trước đi.”
“Ừm.”
Đường Tụng kéo cửa xe, hai người ngồi vào trong.
Liễu Bảo Nguyệt giới thiệu qua.
“Đây là trợ lý của em, Lý Tiểu Cần, cũng là nhân viên của Công Hiệt.”
“Chị Cần, đây là bạn trai tôi, Đường Tụng.”
Hai người chào hỏi lẫn nhau.
Lý Tiểu Cần liếc trộm vị bạn trai trong truyền thuyết này một chút.
Trong mắt lóe lên vẻ kinh diễm.
Chỉ nói bề ngoài và khí chất, quả thực là cực kỳ xuất chúng.
Đường Tụng nói với nhân viên an ninh một câu, chiếc xe thuận lợi tiến vào tầng hầm, dừng lại trên chỗ đỗ của hắn.
Xuống xe.
Trợ lý Lý Tiểu Cần lấy hai cái vali từ cốp sau.
Đường Tụng trực tiếp xách mỗi tay một acsi.
Ba người đi thang máy lên thẳng tầng 20.
Tiến vào nhà.
Liễu Bảo Nguyệt thay một đôi dép mới.
Cởi áo khoác rồi treo lên.
Lộ ra áo phông bó sát bên trong, cũng lộ ra tâm hồn rộng lớn và vòng eo tinh tế.
Lý Tiểu Cần chủ động mở miệng xin rời đi.
Liễu Bảo Nguyệt có hơi do dự, nhìn về phía Đường Tụng.
Nàng tự nhiên muốn trải qua thế giới hai người với hắn.
Nhưng chị Cần lái xe 5 tiếng để đưa nàng đến đây, lại bắt người ta ra ngoài ở nhà khách, đúng là không hay lắm.
Với lại trải qua một thời gian ở chung.
Chị Cần đã giúp đỡ nàng rất nhiều trong sinh hoạt và công việc, hai người đã coi như là bạn bè không tệ.
“Chị Cần, nếu chị không ngại thì có thể ngủ ở phòng vệ sĩ, bên trong có đủ đồ dùng, cũng có phòng vệ sinh riêng.” Đường Tụng chỉ chỉ một gian phòng riêng gần cửa.
Nơi này hoàn toàn ngăn cách, có thể đảm bảo tính riêng tư.
“Chị Cần, ở lại đi.” Liễu Bảo Nguyệt lôi kéo tay Lý Tiểu Cần.
Lý Tiểu Cần nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Cũng được, cảm ơn Đường tiên sinh, Liễu đổng.”
Đi vào phòng khách rộng rĩa.
Liễu Bảo Nguyệt hưng phấn kéo tay Đường Tụng đi dạo khắp nơi.
Tìm kiếm dấu vết sinh hoạt của hắn.
Phòng ngủ chính, thư phòng, phòng giải trí, phòng chứa rượu…
Đi dạo một vòng.
Liễu Bảo Nguyệt gật đầu hài lòng, vỗ vỗ ngực Đường Tụng: “Rất tốt, anh đạt yêu cầu, không để em phát hiện ra đồ vật của người phụ nữ khác, bằng không đêm nay anh sẽ ngủ trên ghế sô pha.”
Đường Tụng mỉm cười, vuốt vuốt tóc của nàng.
Nơi này cũng không có người khác đến ở, bên quản lý lại thường xuyên quét dọn và chỉnh lý.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn không để những người khác đến ở.
Tiếp theo, Liễu Bảo Nguyệt mở hai va li của mình ra.
Lấy từng món đồ ra.
“Vào đông rồi, em mua cho anh mấy bộ quần áo mùa đông…”
“Đôi giày thể thao này anh có thể đi chạy, đôi giày da này hợp với âu phục chính thức…”
“Mua cho anh máy tính bảng Huawei kiểu mới nhất, có thể video call với em, sẽ to hơn điện thoại, em cũng dùng loại này.”
“Đây là ly giữ nhiệt, anh màu xanh lam, em màu hồng, là ly đôi nha.”
“Đây là túi đồ ăn vặt, em cảm thấy rất ngon, nên cố tình mua cho anh nếm thử.”
…
Giúp hắn cất những thứ này xong, Liễu Bảo Nguyệt phủi tay.
Ùng ục… bụng nàng phát ra âm thanh không to không nhỏ.
Đường Tụng sờ lên bụng dưới bằng phẳng của nàng.
Liễu Bảo Nguyệt hơi đỏ mặt: “Trước khi xuất phát ăn hơi ít, hơi đói.”
“Muốn ăn gì?”
“Em thấy tủ lạnh có sủi cao, giúp em đun một phần, muốn…”
“Nhân chay, có canh, phối hợp thêm một đĩa dấm ớt.”
“Đúng nha.”
…
Hơn mười phút sau.
Một bát sủi cảo nóng hổi được bưng lên bàn.
Liễu Bảo Nguyệt thổi thổi vài hơn, hơi nóng bay lên người t.t
Nàng cười ha ha không ngừng.
Lúc này mới bắt đầu vui vẻ ăn uống.
Vừa ăn vừa kể cho Đường Tụng nghe về một tháng ở tổng bộ.
Đầu tiên là đi theo Hạ Lam của bộ tài nguyên và nhân lực, quen thuộc các ban ngành và cơ cấu của tập đoàn.
Tiếp đó là bộ quản lý chiến lược, bộ quản lý đầu tư, bộ tài vụ…
Đồng thời cũng tham dự vào nghiệp vụ quản lý của các ban ngành.
Trong quá trình này, nàng trưởng thành hơn rất nhiều, cũng có rất nhiều cảm ngộ.
Nói đến đây.
Liễu Bảo Nguyệt đặt đũa xuống, lấy điện thoại, mở app bút ký rồi đưa cho Đường Tụng xem.
Phía trên có rất nhiều chữ.
Liễu Bảo Nguyệt liếc nhìn Đường Tụng, nói: “Trong quá trình này, Kim đổng đã dạy em rất nhiều rất nhiều thứ. Chị ấy đúng là một cô gái rất ưu tú, bên ngoài khen vẫn quá bảo thủ.”
Đường Tụng nghĩ đến nhiệm vụ trưởng thành 2 của nàng, chủ động hỏi: “Em cảm thấy bây giờ em có thể đảm nhiệm chức vụ quản lý bộ phận vận doanh không?”
Liễu Bảo Nguyệt nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Em vẫn còn thiếu sót, ngoại trừ kiến thức chuyên nghiệp ra, năng lực quản lý và năng lực câu thông, cân đối và năng lực quyết sách đều không đủ.”
Đường Tụng giơ ngón tay cái lên, ấn một cái lên mặt nàng: “Em quả nhiên không để anh thất vọng, vô cùng hiểu rõ bản thân. Vậy chắc em cũng đã có quy hoạch với những chuyện cần làm rồi, anh không cần nói nhiều nữa, anh tin tưởng em!”
Liễu Bảo Nguyệt nhướng mày, trong mắt mang theo vẻ quật cường và tự tin quen thuộc: “Em sẽ làm đến tốt nhất.”