Đường Tụng nhìn khuôn mặt quen thuộc và ánh mắt quen thuộc này.
Nội tâm chợt hoảng hốt trong giây lát.
Giống như lại được nhìn thấy vẻ tự tin của nàng lúc mười mấy tuổi.
Tự học buổi tối xong, đi dạo cùng nàng trên bãi tập.
Nàng cũng sẽ dùng biểu cảm như vậy, mặc sức tưởng tượng tương lai mình sẽ lóa mắt thế nào.
Sau đó kéo hắn ngồi lên đồng hồ, ngắm nhìn bầu trời đêm và cổ vũ hắn.
Ánh trăng rơi lên tóc nàng, bờ via nàng, lọt vào trong mắt nàng.
“Nghĩ gì thế?” Liễu Bảo Nguyệt lắc lắc tay trước mắt hắn.
Đường Tụng lấy lại tinh thần: “Nghĩ đến em của ngày xưa.”
Liễu Bảo Nguyệt chu mỏ lên: “Trước kia anh cũng khác, trước kia anh ngây thơ đáng yêu hơn bây giờ.”
“Là đần độn à?”
“Không đần, đó là đáng yêu.”
…
“Có nhớ năm lớp 11, trường học đột nhiên mất điện. Anh kéo em đến sân tập, tự cắm đầu làm 25 tư thế cổ vũ, sau đó lại chạy 600 mét, anh còn ngã một cái.”
“Thật ra hôm đó anh muốn tỏ tình.”
“Em biết!”
…
Hai người ngồi đối mặt nhau, bắt đầu trò chuyện quá khứ.
Trong mắt đều mang theo hoài niệm và hồi ức.
Có một số việc chính là như vậy, khi đó chỉ là bình thường, nhưng nhớ lại thì sẽ khác.
“Bảo Nguyệt.” Đường Tụng đột nhiên nhìn nàng.
“Ừm?”
“Em yêu anh không?”
“Anh đoán.” Sắc mặt Liễu Bảo Nguyệt đỏ lên, ánh mắt rơi vào bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ.
Chú ý đến ánh mắt của Đường Tụng, nàng cắn cắn bờ môi, nói nhỏ: “Em cũng không biết, nhưng mỗi khi em ở cùng anh, trong mắt em cũng chỉ chứa được một mình anh.”
Nói xong, nàng lại nhìn Đường Tụng đầy chờ mong.
“Anh cũng yêu em.”
“A.” Liễu Bảo Nguyệt cúi đầu nhấp một ngụm canh, lông mày hơi nhếch lên, động tác càng vui vẻ hơn.
…
“Đã xong, cảm ơn Tiểu Tụng khoản đãi.”
Liễu Bảo Nguyệt vuốt vuốt bụng, liếm môi một cái, dáng vẻ vô cùng thỏa mãn.
Đường Tụng đứng lên đi đến sau lưng nàng, hơi cúi người xuống.
“Sao thế?” Mặt Liễu Bảo Nguyệt lập tức đỏ ửng.
Đường Tụng không trả lời, mà nắm bả vai nàng.
Cúi đầu ngậm lấy khóe môi mang theo vị chua cay của nàng.
Lông mi nàng rung động, size E sung mãn phập phồng kịch liệt.
Hơn 1 tháng không gặp.
Lại hôn lần nữa, vẫn rung động như lần đầu tiên vậy.
Hai người hôn một lúc lâu.
Đường Tụng hỏi một câu: “Hết đói rồi đúng không?”
Liễu Bảo Nguyệt ngậm miệng, ánh mắt trốn tránh: “Không đói.”
“Thế nhưng anh rất đói.”
Hai tay Đường Tụng chậm rãi chuyển qua trước người, nắm chặt lấy ‘chân lý’.
“A!” Liễu Bảo Nguyệt cuống quýt đứng lên: “Vậy… hay là em hấp sủi cảo cho anh?”
Hai tay Đường Tụng vẫn theo đuổi chân lý: “Anh muốn uống sữa.”
“Vậy em đi lấy cho anh.”
“Tủ lạnh hết rồi.”
“Vậy em đi mua.”
“Quá muộn.”
“Vậy… vậy… A!” Liễu Bảo Nguyệt trực tiếp bị bế lên.
Nàng đẩy tay Đường Tụng: “Hiện giờ vẫn chưa đến 10 giờ, chúng ta vào phòng giải trí xem phim đi.”
Đường Tụng nhướng mày: “Cũng được, chỗ anh có không ít phim hay, full HD không che, nội dung phong phú, đều là do bạn đại học La Khải Lượng chia sẻ cho anh.”
Nghe vậy, trái tim đập loạn của Liễu Bảo Nguyệt mới chậm rãi khôi phục lại.
Hai người vừa trò chuyện, vừa đẩy cửa phòng giải trí.
Đường Tụng mở máy tính lên, chọn một bộ phim hoạt hình rồi phát lên.
Hắn vô cùng hiểu Liễu Bảo Nguyệt.
Biết trình độ tiếp nhận của nàng đến đâu.
Sau đó, Đường Tụng liền ngồi xuống ghế salon trước máy chiếu, rồi vẫy tay với Liễu Bảo Nguyệt.
Liễu Bảo Nguyệt do dự một chút, vẫn ngồi lên đùi hắn.
Tựa vào ngực hắn.
Đường Tụng ôm chặt lấy nàng từ phía sau, ngửi lấy mùi hương trên người nàng.
Rất nhanh.
Bộ phim đã bắt đầu lên sóng, đây là một bộ phim anime của Nhật.
Ban đầu, Liễu Bảo Nguyệt còn thảo luận kịch bản với hắn.
Chỉ vài phút sau, nàng liền ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.
Âm hưởng rất tốt, tiếng kêu gọi ầm ĩ, hình ảnh full HD không che, khiến nàng cực kỳ rung động.
Đây là thứ mà nàng chưa từng xem qua.
Thân thể nàng bắt đầu run rẩy: “Đây… đây là cái gì vậy? Chúng ta không xem nữa được không?”
Đường Tụng không trả lời.
Hai tay bắt đầu làm phép.
Thân là một ma pháp học nghề nho nhỏ, Liễu Bảo Nguyệt căn bản là không có cách phản kháng.
“Em dùng miếng lót ngực từ bao giờ?”
“Hôm nay thử quần áo, cảm giác rất thoải mái nên không bỏ.”
“Rất thuận tiện.” Đường Tụng nhìn hai miếng lót ngực trên tay.
To khoảng cái bát lô, xúc cảm rất tốt.
Tia sáng trong phòng rất tối tăm.
Toàn thân Liễu Bảo Nguyệt nóng lên.
Nàng che mặt mình: “Tiểu Tụng, anh đừng như vậy.”
Đường Tụng đưa tay kéo váy của nàng lên.
Mơn trớn đôi chân oánh nhuận của nàng.
Tán dương: “Tất chân cũng rất đẹp, rất hợp với em, anh rất thích.”
Cảm giác được chìa khóa xe trong túi quần của t.t
Thân thể Liễu Bảo Nguyệt cứng đờ, có chút khiếp sợ: “Anh đừng như vậy, chúng ta tâm sự nhé, em thích tâm sự với anh.”
Mặc dù nàng đã chuẩn bị tâm lý, biết lần này chỉ sợ sẽ mất chút máu, nhưng mà không ngờ lại nhanh như vậy.
Dù sao đây cũng là mối tình đầu của nàng, là lần đầu tiên của nàng, luôn cảm thấy phải có cảm giác nghi thức mới đúng.
“Anh còn nhớ… A! Anh… Anh! Đường Tụng! Sao anh lại xé tất chân của em! Rất đắt!”
“Ngày mai anh dẫn em đi mua chục đôi khác.”
“Tay, tay! Có thể tôn trọng em chút không!”
“Đây chính là tôn trọng lớn nhất.”
Đường Tụng hôn lên khuôn mặt đáng yêu của nàng.
Đã không sợ hãi.
Thân thể mềm mại của Liễu Bảo Nguyệt không ngừng uốn éo trong ngực hắn, sắc mặt càng ngày càng nóng.
Chờ đến khi bộ phim anime kết thúc.
Liễu Bảo Nguyệt đã bất lực, không có sức phản kháng, không đường để trốn, không chỗ để lui.
“Chúng ta về phòng.” Đường Tụng nói xong, trực tiếp bế nàng lên.
Liễu Bảo Nguyệt ‘nghẹn ngào’ một tiếng, nói không ra lời.
Mái tóc dài che khuất đuôi lông mày, mang theo phong tình động lòng người.
Rầm… cửa phòng ngủ đóng sập lại.
Kẹt kẹt… chiếc giường mềm mại kêu lên.
Lạch cạch… màn cửa màu trắng bạc bị kéo vào.
Chỉnh đèn hơi tối một chút.
Liễu Bảo Nguyệt che mặt, mãi mà không dám nhìn vào hắn.
Đường Tụng xông lên.
“Anh càng ngày càng hạ lưu.” Liễu Bảo Nguyệt nghiêng đầu qua một bên, né tránh hơi thở nóng bỏng của Đường Tụng.
Ngay sau đó, nàng mở to mắt mà nhìn.
Đường Tụng giơ tay lên: “Em nói xem, ai mới hạ lưu?”
“Anh… anh… anh…” Liễu Bảo Nguyệt gấp đến mức chảy nước mắt.
Đường Tụng hôn lên mắt nàng: “Được rồi, là anh.”
Rất nhanh, trong phòng vang lên rất nhiều tiếng xột xoạt.
Trên mặt đất xuất hiện từng món đồ.
Mảnh vụn của tất chân, áo sơ mi, quần tây, váy, áo…
…
“Keng, chúc mừng túc chủ, nhiệm vụ ‘nhân duyên’ đã hoàn thành, đang kết toán phần thưởng…”