Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 494 - Chương 494: Lý Mộc Tuyết Dã Vọng

Chương 494: Lý Mộc Tuyết dã vọng Chương 494: Lý Mộc Tuyết dã vọng

Trương Linh Linh và Thu Thu chỉnh sửa lại quá trình và logic khiến video này hot, còn đánh giá và phân tích.

Tổng hợp thành một file word, rồi gửi cho Đường Tụng.

Tiếp đó lại gọi wechat.

Qua một lúc lâu mới kết nối.

Trương Linh Linh hưng phấn nói: “Alo, Đường Tụng, video tối qua của chúng ta hot rồi, cực hot! Fan của anh và Thu Thu đều tăng vọt.”

Đầu bên kia truyền đến những tiếng ‘xột xoạt’.

Trương Linh Linh tưởng rằng mạng không tốt.

Vội vàng kiểm tra internet, lại mở loa ngoài, bật max tiếng.

Thu Thu cũng bu lại gần.

“Là video đàn hát hôm qua à?” Rất nhanh, giọng nói hơi khô của Đường Tụng truyền đến.

“Đúng, trong này còn dính đến một video khác của anh, đó là một video ca hát trên quảng trường trung ương. Chúng tôi đã chỉnh lý lại cả sự kiện này và gửi cho anh rồi. Đây là một cơ hội rất tốt, nếu có thể bắt được, nhất định sẽ hot.”

“A? Vậy tôi xem một chút.”

“Đường Tụng, giọng anh bị làm sao vậy?” Thu Thu nhịn không được mà mở miệng hỏi: “Có phải hôm qua uống nhiều rượu, lại đi lạnh nên bị cảm rồi không?’

Đường Tụng ‘khụ khụ’ hai tiếng, nói ra: “Tôi không sao, có thể là do hơi thiếu nước.”

“Nhất định phải uống nhiều nước nóng, bây giờ càng ngày càng lạnh, nếu bật điều hòa, phải chú ý đến độ ẩm. Chỗ tôi có cây la hán, ngâm nước uống có thể thanh nhiệt nhuận phổi, hay là lát nữa tôi đưa qua cho anh nhé?”

“Không cần, tôi uống nước là được.”

Ngay sau đó.

Loa ngoài lại truyền ra vài âm thành ‘hừ hừ’, ‘hút hút’.

Âm thanh rất kiều mị, rõ ràng là giọng nữ.

Trương Linh Linh và Thu Thu lập tức ngập miệng lại.

Rõ ràng là Đường Tụng đang bận.

Trương Linh Linh vội vàng nói: “Cứ vậy đi, tôi và Thu Thu đi ăn cơm, bái bai.”

“Bái bai.”

Cúp máy.

Trương Linh Linh thè lưỡi, nắm tóc.

Vừa bực bội vừa thẹn thùng.

Một lát sau, nàng nhỏ giọng nói: “Cậu nói xem… bạn gái của Đường Tụng có tức giận khi chúng ta gọi điện quan tâm không?”

Thu Thu lắc đầu nói: “Đường Tụng làm người chính trực thành khẩn, luôn rất quy củ khi ở cùng chúng ta. Với lại chúng ta cũng không nói gì quá đáng, chỉ thảo luận chuyện công việc. Chỉ cần cô ấy thật sự yêu Đường Tụng, tuyệt đối sẽ không giận.”

“Được rồi.” Trương Linh Linh rủ đầu xuống: “Thật sự hôm mộ cô ta, có thể ôm Đường Tụng ngủ, nhìn Đường Tụng ăn cơm, muốn hôn thì hôn, muốn làm thì làm.”

Thu Thu cắn môi một cái.

Không rên một tiếng mà đi ra ban công, kéo ghé đến một góc.

Ngồi ở đó nhìn mầm non đang càng lúc càng lớn kia mà ngẩn người.

Nó từ một hạt giống nho nho, chui lên từ mặt đất, thế hiện sinh mệnh ngoan cường.

Tràn đầy hi vọng, tương lai, dũng cảm…

Nàng thở sâu.

Nở nụ cười thoải mái.

Lấy điện thoại ra chụp mầm non.

Chia sẽ đến vòng bạn bè.

Đi vào phòng khách, vỗ vỗ đầu Trương Linh Linh: “Mình đi làm bữa sáng, lát nữa chúng ta quay video, nhất định phải bắt lấy cơ hội này, kiếm thêm một chút fan.”

Thịnh Nguyên Danh Dinh.

Lý Mộc Tuyết rời giường từ sớm, rửa mặt để cho mình tỉnh táo lại.

Buộc tóc đuôi ngựa, đổi bộ quần áo tập và giày thể thao.

Để lộ dáng người cao gầy gợi cảm.

Uống ly cà phê đen, toàn thân lập tức tỉnh táo.

Đi xuống tầng hầm.

Mở máy chiếu, lấy điện thoại ra, kết nối video tập luyện mà mình đã chuẩn bị cũ.

Tiếp đó đi vào khu thể hình, bắt đầu tập luyện theo video.

Không thể không nói, khu tập ở đây dù không rộng lớn, nhưng lại rất đầy đủ.

Với lại đều là mặt hàng cao cấp, sử dụng rất sướng.

Trong tiếng nhạc nhu hòa, sắc mặt Lý Mộc Tuyết dần dần đỏ lên.

Toàn thân đổ mồ hôi.

Nửa tiếng sau, nàng dùng khăn lông lau khô người, trở lại phòng ngủ rồi lao vào tắm.

Đầu tiên lại sấy tóc, rồi bắt đầu tạo hình.

Tiếp đó là dưỡng da toàn thân.

Đứng dậy đi vào phòng bếp xa hoa.

Mở tủ lạnh cao cấp.

Lấy sữa chua, lòng trắng trứng, dâu, hạch… rồi cho vào máy xay.

Cứ như vậy mà xong bữa sáng.

Muốn bảo trì dáng người, cũng không phải một chuyện đơn giản.

Sau khi chuyển vào Thịnh Nguyên Danh Dinh, nàng đã từ bỏ đồ ăn vặt, đồ uống cá ga, đồ ngọt.

Chế định ẩm thực, nghỉ ngơi và làm việc có quy luật.

Cơm nước xong xuôi, lại giúp Lỵ Lỵ làm một phần bánh sandwich và hâm một ly sữa nóng.

Nhìn thời gian, đã hơn 8 giờ.

Lý Mộc Tuyết gõ cửa phòng ngủ chính, đi vào.

“Lỵ Lỵ, mình đi làm đây, nhớ dậy ăn sáng.”

“A, cảm ơn Tiểu Tuyết.” Lý Nhã Lý vẫn nhắm mắt như cũ.

“10 giờ sáng, nhớ đến thương mại Thành Phong để học tập, mình đã hẹn trước rồi, một tiết 500 đấy.”

“A.”

Lý Mộc Tuyết nhìn dáng vẻ lười nhác của nàng, chỉ giận nàng không tranh.

Tiến lên vỗ mông nàng một cái.

“Đây là nhiệm vụ của Đường Tụng đây.”

Lý Nhã Lý uốn éo người, lẩm bẩm hai tiếng, rồi mới bò dậy.

Vén chăn duỗi lưng một cái: “Được rồi, mình dậy đây.”

Lý Mộc Tuyết véo véo khuôn mặt nàng, nghiêm túc nói: “Đường Tụng để cậu học tập những tri thức kia, là muốn tốt cho cậu. Cậu phải để tâm một chút, đừng có phúc mà không biết hưởng! Nếu ngày nào Đường Tụng mặc kệ cậu, vậy cậu phải khóc.”

Lý Nhã Lý giang tay ôm lấy Lý Mộc Tuyết, nhỏ giọng nói: “Ừ, mình sẽ cố gắng.”

Ngay sau đó, liền nhìn thấy chút sữa chua dính trên mép Lý Mộc Tuyết.

Lý Nhã Lý còn không tỉnh táo lắm, vô thức lè lưỡi ra liếm.

Kỹ năng ‘miệng lưỡi trơn tru’ phát động.

Trong lúc nhất thời lại không dừng được.

Đầu lưỡi cực kỳ linh hoạt, hết lần này đến lần khác lại còn mang theo ấm áp và ướt át.

Lý Mộc Tuyết chấn động toàn thân, khuôn mặt vừa đỏ vừa nóng: “Cậu làm gì?”

“Sữa chua, vẫn rất ngọt.” Lý Nhã Lý liếm môi, dáng vẻ như chưa thỏa mãn.

Lý Mộc Tuyết lau khóe miệng ướt át, ánh mắt hơi bối rối: “Mình chuẩn bị đồ đi làm.”

Nói xong liền bước nhanh rời đi.

Trở lại phòng ngủ.

Lý Mộc Tuyết tựa vào cửa, vỗ vỗ ngực.

Lòng vẫn còn sợ hãi: “Sao đầu lưỡi của Lỵ Lỵ lại trở nên kỳ quái như vậy?”

Nàng cắn môi một cái, lại thay một bộ đồ lót khác.

Tất chân màu da, váy ngắn màu đen, áo sơ mi trắng, áo gió màu xanh lam nhạt, giày đế bằng.

Xách chiếc túi đắt nhất mình có, đi ra khỏi cửa.

Hôm nay rất âm u, lại thêm nhiệt độ khá lạnh.

Lý Mộc Tuyết rùng mình một cái.

Tốc độ đi nhanh hơn mấy phần.

Đi đến chỗ đỗ xe ngoài cửa.

Nhìn chiếc Porsche 911 màu bạc của mình, tâm trạng lập tức tăng lên đến cực hạn.

Phong thái đi đường cũng tiêu sái hơn.

Nàng ngắm nhìn đường chân trời tối tăm mờ mịt, khóe miệng lại hơi cong lên.

“Chỉ có đi qua bóng tối ảm đạm vô quang, thì mới có thể hiểu được bình minh rất đắt.”

Nàng mở cửa leo lên xe.

Đặt túi xách ở ghế phụ.

Đặt điện thoại lên kệ, mở bản đồ và âm nhạc.

“Ầm ầm…” khởi động xe.

Ngón tay thon dài lóe lên màu sơn móng tay.

Vô lăng đen bằng da thật, màn hình tinh thể lỏng xinh đẹp…

Lý Mộc Tuyết mỉm cười, ánh mắt lóe lên vẻ thỏa mãn và dã vọng.

Bình Luận (0)
Comment