Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 495 - Chương 495: Vậy Là Kim Mỹ Nga?

Chương 495: Vậy là Kim Mỹ Nga? Chương 495: Vậy là Kim Mỹ Nga?

8:50 sáng.

Cao ốc quốc tế Thiên Thành.

Các nhân viên tốp năm tốp ba đi vào cổng.

Công ty bắt đầu vào làm từ 9 giờ sáng.

Thời gian này chính là thời điểm đông đúc nhất.

Thân là nhân viên của một công ty tài chính.

Bọn họ ăn mặc rất tươm tất, đại đa số đều là âu phục giày da.

Vô luận nam nữ, tinh thần và vẻ ngoài đều rất tốt.

Tiếng động cơ vang lên.

Một chiếc xe thể thao màu trắng bạc đi đến.

Dừng lại ở một chỗ đỗ gần cửa ra vào.

Porsche 911 mới tinh, đặc biệt là thân xe được thiết kế rất bắt mắt.

Không ít người đều quay đầu nhìn qua.

Không chỉ vì chiếc xe xinh đẹp này, mà còn là vì chỗ đỗ kia.

Tòa cao ốc này là tổng bộ của công ty Tự Nhiên.

Bên trong đầu là nhân viên của công ty.

Mọi người đều hiểu một số quy tắc ngầm.

Ví dụ như mấy chỗ đậu xe gần cửa trên mặt đất và dưới hầm, đều là của quản lý cấp cao và các khách hàng quan trọng.

Ngay sau đó.

Cửa xe từ từ mở ra.

Một bóng người cao gầy tịnh lệ bước xuống.

Nàng mang theo nụ cười nhàn nhạt, mái tóc hơi cuộn chập chờn trên người.

Áo gió màu xanh lam nhạt càng làm làn da trắng nổi bật hơn.

Cặp đùi đẹp và tất chân màu da gợi cảm đã hấp dẫn không ít ánh mắt đàn ông.

“Là Lý Mộc Tuyết của bộ phận đầu tư mạo hiểm.”

“Đó là Lý Mộc Tuyết? Là nhân viên do Tĩnh Ngộ điều xuống?”

“Chậc chậc, Porsche 911, ít nhất phải 1.5 triệu, quá giàu.”

“Quá xinh đẹp, là bạch phú mỹ đỉnh cấp, người so với người đúng là tức chết người.”

Bọn họ vừa âm thầm bàn tán, vừa đi về phía cổng.

Cũng có người chụp trộm vài tấm ảnh, chia sẻ vào trong nhóm chat riêng.

Thân là nữ thân công ty, Lý Mộc Tuyết cũng là đề tài mà bọn họ thảo luận hàng ngày.

Lý Mộc Tuyết cất bước đi ra, lấy chìa khóa rồi ấn xuống.

Cốp xe mở ra.

Nàng lấy ra một đôi giày cao gót màu đen.

Trở về vị trí lái, ngồi xuống rồi đổi giày cao gót.

Sau đó mới khóa xe, xách túi đi về phía cổng chính.

Nàng cao 1m72, cân nặng không đến 50kg.

Đi giày cao gót, trang điểm đặc biệt.

Cả người lộ ra vẻ tinh tế ôn nhu, gợi cảm tài trí.

“Mộc Tuyết! Chào buổi sáng.”

“Chào nữ thần!”

“Mộc Tuyết, hôm nay quá xinh.”

Thỉnh thoảng có đồng nghiệp chào hỏi.

Lý Mộc Tuyết nhẹ giọng đáp lại, biểu hiện bình tĩnh thong dong.

Cánh tay đeo túi Gucci, tay vuốt ve chìa khóa Porsche.

Lúc chờ thang máy, rất nhiều ánh mắt như có như không nhìn trộm nàng.

Đinh…

Lý Mộc Tuyết cất bước đi vào, mấy người chung quanh đều vô thức nhường đường.

Để nàng đi vào trước.

Đi đến bàn làm việc.

Nhìn cái bàn sạch sẽ sáng bóng, Lý Mộc Tuyết liền mỉm cười.

Đặt túi xách và chìa khóa xe lên bàn.

Mấy đồng nghiệp đang nói chuyện chung quanh đều dừng lại.

Bắt đầu chủ động nói chuyện với nàng.

9:30 sáng.

Lý Mộc Tuyết mở phần mềm giao dịch ra.

Qua một thời gian tăng lên.

Mâm đã đi lên 3078 điểm.

Nhưng nàng vào sân từ giá 2893, trước mắt thì lợi nhuận khá khả quan.

Căn cứ theo dự đoán của các đồng nghiệp, còn có thể dâng lên một thời gian nữa.

Lý Mộc Tuyết bắt đầu thu mua mấy chi cổ phiếu mình nhìn trúng với giá thấp.

3 giờ chiều.

Phiên giao dịch kết thúc, nhìn tổng tài sản trong tài khoản ngã xuống.

Lý Mộc Tuyết vuốt vuốt cái đầu, chỉ thấy hơi đau lòng.

Nhưng cũng may, chỉ thua thiệt số lợi nhuận lúc trước.

Nàng tự an ủi mình một câu.

Mở wechat, nhóm ‘danh viện’ đang trò chuyện rất náo nhiệt.

Ấn vào xem.

Vẫn là những nội dung quen thuộc.

Y Y: “Cuối tuần đi buổi triển lãm nghệ thuật, để mặt đến một cậu em đẹp trai, cao ráo trắng trẻo, đúng gu luôn.”

Momo: “Sau đó thì sao? Đến tay không?”

Y Y: (Khóc) Không ôn bài tốt trước khi đi, rất nhiều thứ đều không nhận ra, sau đó liền không có sau đó.

“Có ai đi khách sạn Ritz Carlton không? Tôi có người quen, 2400 một đêm, cùng nhau chụp ảnh!”

“Tổng cộng 12 người, bên này đã có 6 người, thiếu 6 người, một người 200 là đủ.”

“Có team nào thuê xe chụp ảnh không?”

“Ferrari, 6000 một ngày, team 60 người!”

Ninh Hân: “Các chị em ở Yến Thành, lễ tạ ơn là sinh nhật tôi, tối hôm đó có party ở biệt thự, rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn và bạch phú mỹ, cao phú soái, ai muốn tham gia thì liên hệ.”

“Chị Ninh, em muốn đi!”

“Chị Ninh, em ở Yến Thành!”

Ninh Hân: “Đi qua chơi, chụp ảnh, ăn uống thì được, nhưng không thể gây chuyện.”

Nhìn thấy tin tức của chị Ninh, Lý Mộc Tuyết cũng hơi động lòng.

Dù thế nào cũng không thể kìm nén được dục vọng trang bức.

Hiện giờ, nàng có lương năm 1 triệu, lái 911, ở biệt thự.

Là thời điểm để đám chị em cũ kia nhận thức lại bản thân mình.

Nàng ấn vào giao diện nói chuyện của chị Ninh, gửi tin: “Chị Ninh, lễ tạ ơn em cũng rảnh, em sẽ qua, chúng ta tụ tập một chút.”

Một lát sau.

Chị Ninh: “Rất hoan nghênh! Chị sẽ gửi địa chỉ cho em! Đúng rồi, Tiểu Tuyết, Đường tiên sinh có rảnh không?”

Lý Mộc Tuyết cắn môi một cái, trả lời: “Anh ấy rất bận, không đi được.”

Hôm nay Đường Tụng đúng là rất bận.

Buổi sáng giày vò xong, nghỉ ngơi được một tiếng.

Liễu Bảo Nguyệt lại kéo hắn trở về trường cũ.

Hai người tay trong tay, giẫm lên lá khô, dạo bước trong sân trường.

Liễu Bảo Nguyệt hỏi hắn những chuyện trong trường học.

Kể lể nỗi nhớ hắn thời học đại học.

Giữa trưa, hai người ăn cơm trong nhà ăn của trường.

Liễu Bảo Nguyệt mua 4 phần mà Đường Tụng đề cử.

Mỗi thứ ăn vài miếng, sau đó để lại hết cho Đường Tụng.

Buổi chiều, hai người đi xem phim.

Chọn một bộ phim trinh thám không hot lắm, cả rạp chỉ có hai người họ.

Nàng nói như vậy thì không cần nói nhỏ.

Hai người kéo tay vịn ghế ở giữa lên, rúc vào nhau.

Đút cho nhau ăn.

Xem được một nửa, hai người lại tràn đầy phấn khởi mà phân tích hung thủ là ai.

Lại phàn nàn về đạo diễn và biên kịch khi làm phim thiếu logic.

Đi ra rạp chiếu phim, hai người lại vào phòng game arcade chơi một lúc lâu.

Chạng vạng tối, lại chạy đến con phố checkin nổi tiếng nhất thành phố.

Vừa đi dạo vừa ăn vặt.

Ăn vặt xong thì đi ăn lẩu, nàng được ăn tôm cua và mình vẫn thèm.

Nàng nói khi ở Đế Đô, vì công việc bận rộn, cộng thêm giảm cân, nên không dám ăn uống thả cửa.

Đường Tụng giống như trước kia, chủ động bóc tôm, lau miệng cho nàng.

Liễu Bảo Nguyệt mặt mày cong cong, nụ cười nơi khóe miệng chưa bao giờ biến mất.

Ban đêm.

Bọn họ tản bộ trong Yến Giang Biệt Viện, trò chuyện về những chuyện thú vị trong quá khứ.

Liễu Bảo Nguyệt mặc quần áo rất giày, mang theo khăn quàng cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tràn đầy vẻ hân hoan.

Nàng vừa đi vừa nhún nhảy.

Thỉnh thoảng giẫm lên bậc thềm ven đường, nhặt lá rụng.

Chờ đến khi mệt mỏi, lại nhảy lên lưng Đường Tụng.

Để hắn cõng đi.

Hai người đi dạo vài vòng.

Liễu Bảo Nguyệt véo véo mặt hắn, đột nhiên hỏi: “Đường Tụng, cô gái cướp lần đầu của anh là Bạch Hiểu Manh?”

Đường Tụng nhíu mày: “Sao em biết?”

“Hừ hừ, em nhớ kỹ lời anh nói, Bạch Hiểu Manh của công ty các anh xinh đẹp hơn em, anh muốn theo đuổi cô ấy!”

“Không phải Bạch Hiểu Manh.”

“Vậy là Điền Hàm, hay là Đổng Ngọc Ngôn? Một người là bạn học có quan hệ không tệ với anh, một người là hoa khôi.”

“Không phải. hít, lạnh!”

Liễu Bảo Nguyệt trực tiếp thò tay nhỏ lạnh buốt vào trong cổ hắn.

Đường Tụng dùng sức vỗ vỗ mông nàng.

Liễu Bảo Nguyệt cắn cắn vành tai hắn, đột nhiên nói ra: “Vậy là Kim Mỹ Nga?”

Bình Luận (0)
Comment