Bạch Hiểu Manh vuốt vuốt khuôn mặt nóng hổi của mình.
Đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, đi thang máy xuống tầng một.
Mua một ly cà phê, ngồi thất thần trong một góc.
Nhìn thời gian, sắp đến 11 giờ.
Nàng thở dài, đi về phía thang máy.
Đúng lúc này, tiếng bước chân dày đặc truyền đến từ sau lưng.
Bạch Hiểu Manh nhìn lại, ánh mắt chợt co lại.
Là cô ấy!
Người đến mặc một bộ âu phục dành cho nữ.
Trên tay đeo đồng hồ xinh đẹp.
Giơ tay nhấc chân lại lộ ra vẻ cao cấp, tinh xảo, hào phóng.
Bên cạnh là một đám nam nữ mặc âu phục giày da.
Tuổi tác cũng không nhỏ.
Hơn nữa trông có vẻ rất có khí thế, giống như là lãnh đạo tỏng công ty.
Thái độ của vị này thong dong, mang theo nụ cười tiêu chuẩn.
Trò chuyện với nam nam nữ nữ bên người.
Bạch Hiểu Manh đứng tại chỗ, nhìn bọn họ đi qua mặt mình.
Ánh mắt vẫn luôn tập trung vào cô gái đứng trong đám người.
Đó cũng chính là bạn gái mà Đường Tụng từng hẹn hò trên nhà hàng Tinh Không.
“Ngọc Ngôn, cô đúng là chân nhân bất lộ tướng, hai khách hàng lớn là trang trí Thiên Thịnh và trang phục Bạch Mã đều bị cô lấy được, chậc chậc, đúng là khó lường! Để tôi mở rộng tầm mắt.”
“Trương tổng quá khen, Hoa Vũ phát triển đến bây giờ, năng lực của ngài là không cần nghi ngờ, tôi lựa chọn nhập cổ phần Hoa Vũ, cũng là xem trọng tương lai của công ty.”
“Ha ha, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!”
…
Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi vào trong.
Bạch Hiểu Manh cũng là lần đầu biết tên của cô gái kia.
Do dự một chút, vẫn quét thẻ đi vào.
Trong lúc chờ thang máy.
Nàng thực sự thất thần khi nhìn Đổng Ngọc Ngôn lạnh nhạt tự nhiên, khí chất cao nhã ở trước mắt.
Loại cảm giác này, có chút giống với dì nhỏ.
Nhưng vị này trẻ tuổi hơn, cũng có tinh thần hơn.
“Đúng là một cô gái rất ưu tú.”
Trong lúc nàng đang mất mát.
Lại có mấy người đến chờ thang.
Cầm đầu là một cô gái ăn mặc rất chuyên nghiệp.
Ngũ quan ôn nhu, khí chất cực đỉnh.
Có chút giống với vị Kim đổng sự rất hót trên mạng kia, cách ăn mặc cũng rất giống.
“Quản lý Trầm, chúng tôi đã mô phỏng danh sách khách mời. Lần này đến quý công ty là để xách định dự toán và chuẩn bị tài nguyên cần thiết. Còn cả xác định thời gian tập luyện, biểu diễn…”
Trầm Ngọc Đình vén tóc mai, ôn nhu nói: “Đường tổng của chúng tôi vừa hay ở công ty, lát nữa chúng ta sẽ thảo luận lại.”
…
Bạch Hiểu Manh cắn răng, là cô ấy.
Là cô gái từng đi shopping với Đường Tụng, còn có vẻ rất thân mật.
Chắc đây cũng là một người bạn gái khác của Đường Tụng.
Bạch Hiểu Manh chỉ thấy buồn khổ.
Mình chỉ đi ra uống ly cà phê để thư giãn thôi mà?
Sao lại gặp hai người cùng một lúc rồi?
Đường Tụng cũng thật ra, tập hợp tất cả lại đây, không sợ đánh nhau sao?
Đinh… đèn thang máy sáng lên, cửa mở ra.
Hai nhóm người lần lượt đi vào.
Bạch Hiểu Manh thở hắt ra, cũng đi vào theo.
Nàng đứng ở giữa nhất, hai bên trái phải, là hai người bạn gái của Đường Tụng.
Điều này làm cho nàng hơi mất tự nhiên.
Đến tầng 20, nàng vội vã đi ra ngoài.
Theo cửa thang đóng lại.
Đổng Ngọc Ngôn thu hồi ánh mắt của mình.
Tầng 20 là công ty truyền thông Móc Câu, cái tên này khiến nàng có vài suy nghĩ.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Đường Tụng đã vào làm ở đây.
Có không ít bạn học biết điều này.
Nhưng hôm nay nàng mới biết, thì ra công ty này nằm ở ngay tầng 20.
Còn cả mỹ nữ gợi cảm vừa rồi nữa.
Lần trước gặp mặt, vị này đã nhìn mình với ánh mắt rất kỳ quái.
Xem ra, khả năng cao là quen biết Đường Tụng.
Đi vào công ty TNHH khoa học kỹ thuật internet Ngôn Tình ở phòng 2701.
Lọt vào mắt là hoàn cảnh làm việc rộng rãi sang trọng.
Trong khu làm việc, hơn 10 tên nhân viên đang chăm chỉ.
Đây là đội ngũ hạch tâm đào được từ công ty Cộng Doanh của Nhậm Tử Hiên.
Đại bộ phận trong đó đều là sư huynh sư tỷ trong trường học của Đổng Ngọc Ngôn.
Bây giờ Cộng Doanh đã xong đời.
Theo bạn thân của Nhậm Tử Hiên là Lý Thụ Kỳ nói.
Người đầu tư Lý Thành Vĩ đã ký hiệp nghị đánh cược với họ.
Yêu cầu cũng không cao, nhưng hiện giờ, Nhậm Tử Hiên khẳng định là không thể hoàn thành.
Cuối năm này sẽ phát động điều khoản mua lại cổ phần.
Cộng thêm công ty mới thành lập và vay tài chính từ ngân hàng.
Đến khi đó, Nhậm Tử Hiên sẽ mắc nợ hơn 1 triệu.
Đối với mà nói, đả kích này giống như trời sập vậy.
Khả năng cao là trở lại Thâm Thành, làm công trả nợ.
Đổng Ngọc Ngôn cũng không có lòng đồng tình hay mềm lòng gì trong chuyện này.
Một nhóm mấy người đi vào phòng họp rộng rãi.
Đầu tiên là trò chuyện một lát.
Trần Minh Hoa trần thuật quá trình giao dịch cổ phần lần này.
Đầu tuần, đội ngũ cố vấn đã khảo sát toàn diện và ước định tài sản, phân tích năng lực kinh doanh của Hoa VŨ.
Đồng thời cũng đã xác định giá cả chuyển nhượng.
Lần này đến đây, để ký hợp đồng chính thức.
Từ Tình đảm nhiệm pháp vụ của công ty, cũng làm như thật mà đứng lên nói rõ về hợp đồng.
Bởi vì có tên tuổi của phòng luật sư Đường Kim trên người.
Nên hai vị cổ đông của Hoa Vũ cũng không dám khinh thị nàng.
Rất nhanh, song phương đã ký tên đóng dấu, hợp đồng chính thức có hiệu lực.
Công ty Ngôn TÌnh chính thức trở thành cổ đông của Hoa Vũ.
Kết cấu cổ phần của Hoa Vũ lúc trước là: Trương Hoa Vũ 90%, Trần Quốc Quân 10%.
Lấy giá trị thị trường 50 triệu, sau khi bán 40% cổ phần.
Kết cấu cổ phần bây giờ là: Trương Hoa Vũ 54%, Trần Quốc Quân 6%, công ty Ngôn Tình 40%.
Sở dĩ thuận lợi lấy được 40% cổ phần.
Ngoại trừ định giá hợp lý ra, còn có liên quan đến một ít thủ đoạn của Đổng Ngọc Ngôn.
Nàng lấy được hứa hẹn của Triệu Quang Minh, tổng giám đốc trang trí Thiên Thịnh xong, thì cũng không vội vã đến công ty chứng minh mình.
Trái lại thì dưới sự trợ giúp của Tô Ngư, nàng lấy được đơn hàng vận chuyển kếch xù từ trang phục Bạch Mã.
Mang theo hai khách hàng cực lớn đến cửa nói chuyện nhập cổ phần, Trương Hoa Vũ căn bản là không thể từ chối.
Đồng thời cũng đáp ứng rất nhiều yêu cầu ngoài định mức của nàng.
Bởi vì bây giờ Hoa Vũ đã có 3 cổ đông, phù hợp với điều kiện cơ bản để thành lập ban giám đốc.
Sau khi đăng ký và thay đổi ở bộ công thương, công ty sẽ tổ chức hội nghị cổ đông, chính thức thành lập ban giám đốc.
Tất cả xong xuôi.
Mọi người tiến đến khách sạn quốc tế Tinh Phong để chúc mừng.
Trong gian phòng riêng ‘giờ Tý’ tráng lệ.
Dưới ánh đèn hình lông vũ xinh đẹp.
Trên bồn cây cảnh phun sương trắng.
Trong từng tiếng ‘Đổng tổng’, ‘bà chủ’ vang lên bên tai.
Ánh mắt Đổng Ngọc Ngôn dần dần trở lên mê ly.
Nàng say mê với vinh quang của giây phút này, cũng khát vọng bản thân trở nên càng mạnh hơn.
…
2 giờ chiều.
Đổng Ngọc Ngôn cất bước đi vào khu làm việc của Hoa Vũ.
Nhìn nơi làm việc quen thuộc, hoàn cảnh quen thuộc, gương mặt quen thuộc.
Khóe miệng nàng hơi cong lên.
Không ít nhân viên lộ ra vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy nàng.
Rất nhanh, toàn bộ khu làm việc đã truyền đến từng trận xì xào bàn tán.
Có mấy nhân viên từng đắc tội với nàng, sắc mặt lại trở nên cổ quái.
Từ khi nhìn thấy bạn trai lái Bentley của Đổng Ngọc Ngôn.
Bọn họ vẫn luôn lo lắng nàng trả thù.
Không ngờ một tháng trôi qua, lại chẳng có gì xảy ra.
Với lại đối phương cũng như mất tích.
Thậm chí rất ít khi đăng bài lên vòng bạn bè.
Tất cả mọi người đều đang suy đoán, có phải vị này đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Có phải là chia tay với vị bạn trai giàu có kia rồi không?
Đổng Ngọc Ngôn không để ý đến những tiếng bàn tán kia.
Nàng đi vào nơi làm việc quen thuộc.
Hồi tưởng lại lúc mình quá quan trảm tướng và tiến vào Hoa Vũ.
Hăng hái ngồi xuống bàn làm việc.
Nàng duỗi ngón tay ra, mặt bàn trắng đã có một lớp bụi.
Nàng nhướng mày lên.
Chủ động chào hỏi mấy vị đồng nghiệp.
“Các vị, đã lâu không gặp.”
Ánh mắt nàng đảo qua từng gương mặt đã khắc sâu trong ký ức.
Ngoại trừ mấy người chế giễu và vu khống nàng ra.
Còn cả vị quản lý tổ 1 Miêu Đằng Phi từng quấy rối nàng.
Mấy người này, đúng là để nàng phải nhớ kỹ!