“Quản lý Đổng!”
“Quản lý, cô đến rồi.”
Hai nhân viên tổ 5 chủ động đáp lại nàng một câu.
Dù sao cũng là lãnh đạo trực tiếp của mình.
Đối phương đã chủ động mở miệng, họ cũng không tiện làm bộ như không thấy.
Những người khác cũng nhìn về phía nàng với ánh mắt phức tạp, thỉnh thoảng có lại trao đổi ánh mắt với người bên cạnh.
Đổng Ngọc Ngôn chính là danh nhân trong công ty.
Không chỉ là vẻ ngoài cực kỳ xuất chúng, mà còn vì đề tài mang tính tranh luận rất cao ở trên người nàng.
Một cô bé mới tốt nghiệp không lâu, trước đó chỉ là một nhân viên bình thường ở bộ khai phát.
Bởi vì quen biết mấy nhân vật có máu mặt, liền nhảy lên đầu họ, làm quản lý tổ 5 bộ tiêu thụ.
Tự nhiên khiến cho không ít người ghen ghét.
Sau khi lần ồn ào đó trôi qua, bởi vì Đổng Ngọc Ngôn không lấy được thành tích gì, tự nhiên sẽ có không ít lời đàm tiếu.
Nhất là những đồng nghiệp đang vắt óc nghĩ kế bò lên.
Có thể nói, trong một đoạn thời gian rất dài, Đổng Ngọc Ngôn chính là đề tài nói chuyện của bọn họ.
Đủ loại chế giễu và đặt điều, há mồm là ra.
Mãi đến khi bạn trai giàu có của nàng xuất hiện.
Lúc này đám người mới bị chặn họng, cũng khiến bọn họ kiêng kỵ và e ngại.
Đổng Ngọc Ngôn bình tĩnh đảo mắt qua những ‘kẻ thù’ kia.
Thái độ thong dong tự tin, khóe miệng vẫn treo nụ cười như có như không.
Lần này trở lại Hoa Vũ, nàng có lực lượng rất sung túc.
Là thời điểm phát tiết tức giận và đè nén.
Để bản thân mình thông suốt.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của nàng.
Có người cúi đầu, không dám nhìn nàng, sợ bị bạn trai giàu có của nàng trả thù.
Có người lơ đễnh, thì thầm to nhỏ với người khác.
Cũng có người dùng ánh mắt ác ý đánh trả.
Đổng Ngọc Ngôn mở túi xách, lấy ra một thỏi son môi.
Lấy gương ra sửa lại lớp trang điểm.
Thuận miệng nói với đồng nghiệp bên cạnh một câu: “Lỵ Nhụy, hôm nay tôi trang điểm được chứ?”
Lỵ Nhụy hơi lúng túng nói: “Rất đẹp.”
Đổng Ngọc Ngôn nhếch miệng lên: “Tài liệu, giấy, chén nước… trong tủ chứa đồ của tôi là cô để vào à?”
“Quản lý, trước kia cô không đến, tôi chỉ tạm thời mượn một chút, tôi…” Cô ta còn chưa nói hết.
Đổng Ngọc Ngôn trực tiếp nhấc chân đã đống đồ kia xuống.
Rơi thẳng vào người Lý Nhụy.
Chớp mắt, toàn bộ văn phòng đã yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều ý thức được, lần này Đổng Ngọc Ngôn trở về, chính là kẻ đến không thiện.
Đây là đến gây sự.
Sắc mặt Lý Nhụy khó coi nói: “Quản lý Đổng, cô làm như vậy cũng quá đáng rồi đấy, tôi chỉ mượn một chút, có cần phải như vậy không?”
Đổng Ngọc Ngôn nhướng mày, lạnh lùng nói: “Đừng cho là tôi không biết mấy thủ đoạn nhỏ kia của cô, tiến độ công tác của tôi là cô truyền ra đúng chứ? Còn bịa đặt chuyện tôi với giám đốc Lưu bên Thiên Thịnh.”
“Cô…” Sắc mặt Lý Nhịu đỏ bừng: “Nói hươu nói vượn, chuyện đó liên quan gì đến tôi? Trước đó ra ngoài chạy nghiệp vụ, có lần nào là tôi không giúp cô? Lòng tốt lại xem như lòng lang dạ thú.”
“Có người đã chụp lịch sử trò chuyện của cô rồi gửi cho tôi.” Đổng Ngọc Ngôn vỗ vỗ vai cô ta, lộ ra nụ cười trào phúng.
Bờ môi Lý Nhụy run lên, lại nói không ra lời.
Ánh mắt đảo qua mấy đồng nghiệp.
Tất cả mọi người đều né tránh ánh mắt này.
Đám chó!
Dần dần, tiếng bàn tán trong văn phòng càng lúc càng to.
Thậm chí những đồng nghiệp ở khu làm việc khác cũng chạy đến hóng hớt.
Đám nữ đồng nghiệp đều tập trung lên túi xách và quần áo, đồng hồ của Đổng Ngọc Ngôn.
Trong mắt toát ra vẻ hâm mộ và ghen ghét.
Một lúc sau.
Quản lý cũ của tổ 5 là Lưu Húc đứng lên, lạnh lùng nói: “Cô là kẻ đi cửa sau, không làm việc cũng có tiền trích phần trăm, chúng tôi thì khác, làm phiền cô đừng quấy rầy công việc của chúng ta.”
Có Lưu Húc ra mặt, mấy người ngứa mắt nàng cũng nhảy ra.
Dù sao dáng vẻ của Đổng Ngọc Ngôn cũng giống như là sẽ gây sự, nên né tránh cũng không có tác dụng.
“Đúng vậy, cô làm vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi.”
“Người ta một tháng không đi làm, công ty vẫn phải phát lương cho người ta kìa.”
“Quản lý Đổng chắc là cũng chướng mắt chút tiền lương này, bằng không làm lâu như vậy, vẫn không kéo được đơn hàng nào chứ?”
“Xinh đẹp thì giỏi rồi, tìm bạn trai có tiền, cả người toàn hàng hiệu.”
…
Trong góc gần cửa sổ, quản lý tổ 1 Miêu Đằng Phi từng quấy rối Đổng Ngọc Ngôn lại vừa uống trà, vừa thưởng thức trò cười này.
Đổng Ngọc Ngôn điên rồi.
Tưởng mình là ai? Là bà chủ của công ty à?
Chẳng lẽ bởi vì kiếm được một tên bạn trai giàu có, thì cho rằng có thể đuổi việc những người kia.
Không ít người đều ôm lấy suy nghĩ này.
Tinh tinh…
Tinh tinh…
Âm báo wechat vang lên không ngừng.
Là tin tức trong nhóm của công ty.
Tổng giám đốc - Trương Hoa Vũ: “Hết sức vui vẻ báo cho một người một tin, Hoa Vũ chúng ta sẽ nghênh đón một cổ đông mới. Cũng là người quen của mọi người, @ tổ 5 bộ tiêu thụ - Đổng Ngọc Ngôn, chiếm 40% cổ phần. Đồng thời, Ngọc Ngôn đã kéo được hai khách hàng cực lớn cho công ty, là trang trí Thiên Thịnh và trang phục Bạch Mã!”
“… Công ty đã tiến hành trọng tổ lại kết cấu cổ quyền, cũng tiến hành điều chỉnh tương ứng với cơ cấu quản lý… Ngọc Ngôn sẽ thăng lên làm phó tổng giám đốc… Đây là sự kiện quan trọng của công ty chúng ta…”
Có nhân viên thông minh, lập tức gửi lời chúc mừng.
Tài vụ - Từ Ba: “Chúc mừng Đổng tổng!”
Nhân lực – Trương Ngọc Cầm: Vung hoa, chúc mừng.
Khai phát – Lưu Đức Mãnh: “Phấn chấn lòng người, nguyện công ty càng ngày càng mạnh.”
…
Trong khu làm việc của bộ tiêu thụ, tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt không thể tưởng tượng được.
Đổng Ngọc Ngôn vẫn yên tĩnh tại chỗ.
Giờ phút này, trong mắt mọi người lại là phong mang tất lộ, vô cùng sắc bén.
Lạch lạch…
Chén trà trong tay Miêu Đằng Phi rơi xuống đất, biểu cảm có chút ngốc trệ.
Mặt Lưu Húc lúc đỏ lúc trắng, nội tâm hết sức bồn chồn, căng thẳng.
Bảo sao hôm nay Đổng Ngọc Ngôn lại cuồng như vậy.
Thì ra là có lực lượng.
Không chỉ kéo được hai khách hàng lớn, còn thu mua 40% cổ phần của công ty.
Mấy nữ đồng nghiệp vừa mới tràn đầy phấn khởi và chế giễu Đổng Ngọc Ngôn, bây giờ đã im lặng, sắc mặt tái nhợt.
Hoàn cảnh kinh tế bây giờ rất kém, không dễ tìm việc làm.
Một công ty tốt, ít phải tăng ca như Hoa Vũ, đúng là càng khó tìm hơn.
Tuổi tác bọn họ cũng không tình nhỏ, đại đa số người còn phải trả góp tiền nhà tiền xe.
Cũng bởi vì sinh hoạt không như ý, cộng thêm sự nghiệp phát triển không hài lòng.
Lúc này mới ghen ghét với Đổng Ngọc Ngôn, con trẻ tuổi đã thành lãnh đạo.
Yên tĩnh một lát.
Bốn phía liền sôi trào.
“40%? Vậy ít nhất cũng phải 20 triệu nhỉ? Đây là thực lực gì?”
“Đây là định giá từ năm ngoái, tôi cảm thấy không chỉ chừng đó!”
“Giả đúng không? Cô ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Tôi nhớ gia đình cô ta rất bình thường mà? Chẳng lẽ là người bạn trai kia?”
“Đừng nghĩ nhiều! Còn chưa kết hôn, có tên ngu nào lại móc nhiều tiền như vậy để đầu tư cho bạn gái mình?”
…