Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 500 - Chương 500: Không Bỏ Xuống Được

Chương 500: Không bỏ xuống được Chương 500: Không bỏ xuống được

“Đã nói mời mình ăn tiệc rồi cơ mà?” Từ Tình chu mỏ lên, có chút bất mãn.

Vì bữa cơm hôm nay.

Nàng đã nhịn bữa trà chiều miễn phí ở công ty.

Trà chiều của phòng luật sư Đường Kim rất phong phú.

Trà sữa, cà phê, hoa quả, đồ khô, bánh cá hầm… cái gì cũng có.

Lúc mới nhập chức một hai ngày, Từ Tình còn giả vờ giả vịt không ăn.

Sau khi hơi quen thuộc, cơ bản đều là nhân vật xung phong dẫn đầu.

Thậm chí gần đây còn bắt đầu bình chọn và đề nghị về đồ ăn cho bên hành chính.

Đổng Ngọc Ngôn vỗ vỗ bắp đùi nàng, cười tủm tỉm nói: “Hay là cậu đi cùng luôn, để Đường Tụng mời hai chúng ta ‘ăn tiệc lớn’.”

Từ Tình đang định đáp ứng, nhưng chợt phản ứng lại, mặt lập tức đỏ bừng lên.

Tức giận nói: “Thật không hiểu thứ đó có gì ngon! Cậu thích ăn thì ăn, kéo mình vào làm gì? Mình cũng không đói khát như cậu.”

“Cậu không hiểu, mình không nói chuyện với con nít.” Đổng Ngọc Ngôn hai mắt đã có sương mù: “Mình chỉ cần nghĩ đến Đường Tụng là đã không khống chế nổi, muốn ép khô anh ấy. Đây là một loại thỏa mãn trên tâm lý, rất thoải mái!”

Nghe thấy bạn thân nói vậy, biểu cảm của Từ Tình có hơi cổ quái.

Nàng há hốc mồm, muốn nói gì đó, nhưng vẫn nhịn được.

Nàng cảm giác Ngôn Ngôn chỉ dám cuồng trước mặt mình thôi.

Đến bên cạnh Đường Tụng thì lại như con mèo nhỏ, không chịu nổi một đòn.

Nói muốn ép khô Đường Tụng, nhưng khả năng cao là sáng mai còn không bò được xuống giường.

Trái lại thì Đường Tụng sẽ tinh thần phấn chấn, thậm chí còn có sức để ra ngoài chạy bộ.

Sắc trời đã tối đen.

Đổng Ngọc Ngôn gục đầu xuống, vào wechat hỏi thăm Đường Tụng về khoản tiền 5 triệu kia.

Một lát sau, đối phương đã trả lời.

Đường Tụng: “Chúc mừng em trở thành cổ đông của Hoa Vũ, cố lên. Em mới thành lập công ty, đó là tài chính vận doanh, có thể giúp công ty đi vào quỹ đạo, chi tiết thì chờ gặp mặt rồi nói.”

Hai người lại hàn huyên vài câu.

Đổng Ngọc Ngôn cất điện thoại, mặt mày hớn hở.

Có người quan tâm và bảo vệ, thật là tốt!

Không chỉ làm chỗ dựa cho nàng, còn giúp nàng nở mày nở mặt, luôn quan tâm sự nghiệp của nàng, chủ động cung cấp mọi trợ giúp cho nàng.”

Từ 20 triệu đầu tư, đến đội ngũ cố vấn của Tĩnh Ngộ, căn nhà 180 mét vuông, đến Maserati, 5 triệu tài chính vận doanh…

Bản thân lại đẹp trai đến cực hạn, vẻ ngoài không có gì để chê, tính cách nhu hòa nội liễm, đa tài đa nghệ.

Một người bạn trai như vậy, đặt trong tiểu thuyết cũng đủ chứ đừng nói là ngoài đời.

Hắn ấm áp lại mạnh mẽ tựa như vầng mặt trời.

Mang cho nàng cảm giác an toàn và hạnh phúc không gì sánh kịp.

Từ Tình nghiêng đầu nhìn bạn thân đang cười ngây ngô, không khỏi nhíu mày.

Nội tâm không nhịn được mà thở dài.

Nàng thật sự không biết nên xử lý quan hệ giữa mình và Đường Tụng ra sao nữa.

Nửa tiếng sau.

Chiếc xe lái vào con đường trước Yến Giang Biệt Viện.

Tòa nhà số 1 ở cạnh sông rất xinh đẹp và bắt mắt.

Khóe miệng Đổng Ngọc Ngôn cong lên.

Một tháng trước, chính là tại nơi này, hai người chính thức nước sữa giao hòa.

Bây giờ nghĩ lại, vẫn là dư vị vô cùng.

Đường Tụng thể hiện ra ôn nhu và tình yêu say đắm, khiến cho nàng trầm mê.

“Ngôn Ngôn, mình dừng xe ở cửa này nhé?” Từ Tình hỏi.

“Ừm, để mình gọi điện cho Đường Tụng, mình không có thẻ ra vào nơi này.”

“Được rồi.”

Maserati dừng lại tại ven đường.

Đổng Ngọc Ngôn lấy điện thoại gọi qua.

Tút tút tút…

Rất lâu vẫn không được kết nối.

Vì cho Đường Tụng một bất ngờ, nên lúc nãy nàng không nói trên wechat.

Nhưng cũng nghe ngóng được là Đường Tụng đang ở nhà.

“Chúng ta chờ một lát đi, có lẽ Đường Tụng đang bận.”

Đổng Ngọc Ngôn chỉnh ghế, nằm ngửa ra sau, bắt đầu đếm số tầng.

Tòa số 1 có tổng cộng 25 tầng, Đường Tụng ở tầng 20, cho nên rất dễ tìm.

Nàng nhìn thấy khung cửa sổ sáng rực kia, khóe miệng mang theo ý cười chờ mong.

Nghĩ nên dùng cách gì để bổ nhào vào ngực hắn.

Từ Tình mới lấy xe được 2 ngày, vẫn còn cảm giác mới mẻ.

Không ngừng sờ mó và lục lọi chức năng trên xe.

10 phút sau, Đổng Ngọc Ngôn gọi lại.

Chờ một lúc lâu, cuối cùng cũng kết nối.

“Alo, Ngọc Ngôn.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đổng Ngọc Ngôn lập tức thả lỏng.

Giọng nói của nàng hồn nhiên lại lười biếng: “Em vừa gọi cho anh, sao không nghe?”

“Ah, vừa rồi xào rau, không nghe thấy.”

Nghe thấy câu này, nụ cười của Đổng Ngọc Ngôn lại càng tươi hơn.

Nàng điềm nhiên hỏi: “Tốt lắm, vất vả lắm anh mới xuống bếp, vậy em cho anh một bất ngờ, muốn không?”

Bên kia dừng lại một chút, Đường Tụng hít sâu nói: “Em đến rồi?”

Nghe lời này, nội tâm Đổng Ngọc Ngôn hơi máy động.

EQ của nàng rất cao, từ đoạn dừng lại và câu trả lời của Đường Tụng, nàng rất nhạy cảm mà nhận ra điều khác thường.

Giác quan thứ sáu nói cho nàng biết, khả năng cao là tông xe.

Đó là ai? Cô ta là ai? Bọn họ ở cùng bao lâu rồi?

Nội tâm nàng tê rần, sau đó lại kinh hoàng và lo lắng bất an.

Nàng nắm chặt tay, giọng nói khô khôc: “Không, đó là… chỉ là… chỉ là nhwos anh, muốn nói em yêu anh, rất rất rất yêu anh.”

“Anh cũng yêu em.”

“Ừm, vậy không có gì rồi, anh cứ bận đi. Em muốn đi ăn tiệc với Tình Tình, cơm nước xong còn muốn đi shopping, trời lạnh rồi nha, cũng nên mua thêm vài bộ quần áo mùa đông. Quay đầu sẽ gửi ảnh cho anh, giúp em tham khảo một chút.”

Nói nói, giọng nói của nàng đã khôi phục tình thường.

Từ Tình ở bên cạnh thì lộ ra vẻ khó hiểu, không hiểu sao bạn thân mình lại đổi ý.

Cúp máy, sắc mặt Đổng Ngọc Ngôn hơi trắng bệch.

“Ngôn Ngôn, không phải cậu muốn…”

Nàng còn chưa nói xong.

Đổng Ngọc Ngôn đã nhỏ giọng khóc nức nở.

Nàng cắn môi dưới, nước mắt chảy ròng ròng.

Từ Tình vội vàng cởi dây an toàn, quay người ôm lấy nàng.

An ủi: “Ngôn Ngôn, làm sao vậy? Sao lại khóc rồi?”

Đổng Ngọc Ngôn ghé vào ngực nàng, không rên một tiếng, nước mắt làm ướt vạt áo Từ Tình.

Từ Tình có chút không hiểu ra sao.

Trong ấn tượng của nàng, Ngôn Ngôn là một người rất kiên cường.

Có chủ ý, độc lập, có tư tưởng.

Quen biết nhiều năm như vậy, số lần khóc chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Qua một lúc lâu.

Bả vai run run của Đổng Ngọc Ngôn dần bình tĩnh lại.

Từ Tình vội vàng lấy khăn giấy, giúp nàng lau nước mắt và nước mũi.

Lại vỗ nhẹ bả vai nàng, cẩn thận an ủi.

“Đừng khóc, có chuyện gì sao?”

“Ngoan ngoan, không sao, có gì ủy khuất cứ nói cho mình biết.”

“Có phải Đường Tụng chọc giận cậu không? Mình đi dạy dỗ Đường Tụng giúp cậu nhé?”

“Tình Tình, mình không sao.”

Đổng Ngọc Ngôn thở sâu, lau lau nước mũi.

Mở kính hóa trang trên ghế phụ, dùng khăn giấy lau lớp trang điểm bị nhòe của mình.

Nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này từ lâu rồi.

Thậm chí có rất nhiều đêm nằm mơ, tất cả đều là tình tiết như này.

Một người đàn ông như Đường Tụng, với phẩm chất và quyền thế của hắn.

Không biết có bao nhiêu ong bướm bên người.

Nhưng dù là như vậy, tim nàng vẫn rất đau.

Cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.

Nói cho cùng, vẫn là không bỏ xuống được.

Bình Luận (0)
Comment