Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 501 - Chương 501: Cái Này Không Quan Trọng

Chương 501: Cái này không quan trọng Chương 501: Cái này không quan trọng

Đôi mắt tối đen như mực của Từ Tình lóe lên vẻ chần chờ và xoắn xuýt.

Nghĩ đến phản ứng và lời nói vừa rồi của Đổng Ngọc Ngôn.

Nàng ấp úng hỏi: “Có phải… trong nhà Đường Tụng có cô gái khác?”

Đổng Ngọc Ngôn hơi dừng lại một chút, thản nhiên nói: “Đúng.”

Đối với bạn thân, nàng cũng không muốn giấu diếm, dù sao sớm muộn gì Từ Tình cũng biết.

“Sao… sao có thể như vậy!?”

Xác nhận suy đoán, nội tâm Từ Tình vừa chua vừa chát.

Nghĩ đến bạn thân, cũng nghĩ đến mình.

Tổng hợp các bộ phim truyền hình và tiểu thuyết mình từng xem.

Lập tức ảo tưởng ra một vở kịch máu chó ngược luyến.

Quen biết bốn năm, cuối cùng cũng đến với nhau.

Bạn gái ôn nhu dịu dàng, quan tâm ân cần, bao dung tất cả yêu cầu của hắn.

Kết quả, Bạch Nguyệt Quang của hắn từ nước ngoài trở về.

Đường Tụng dứt khoát vứt bỏ bạn gái và bạn thân của bạn gái, lựa chọn quay lại với Bạch Nguyệt Quang.

Khi rời đi thì vứt lại một tấm thẻ ngân hàng kếch xù, để các nàng đừng đến làm phiền hắn.

Nửa năm sau, khi gặp lại lần nữa.

Bạn gái và bạn thân của bạn gái ôm bụng bự, lại bị Đường Tụng lạnh lùng đạp ngã trên mặt đất.

Nghĩ tới đây.

Mặt Từ Tình đỏ bừng vì giận dữ, thở phì phò nói: “A a a! Đường Tụng thật quá đáng! Không được! Mình phải gọi điện mắng tên này một trận! Bằng không tối nay sẽ gặp ác mộng!”

Vừa nói vừa cầm điện thoại lên, muốn giọ qua.

Đổng Ngọc Ngôn đè tay nàng xuống, kiên định nói: “Không được!”

“Vậy chúng ta trực tiếp đi lên nhà!” Từ Tình định mở cửa xe.

“Không được!” Đổng Ngọc Ngôn vội vàng níu tay nàng lại.

“Vậy chúng ta điều tra xem người phụ nữ trên lầu là ai trước!”

“Không được.”

“Vậy… vậy… vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Trong mắt Từ Tình cũng đã có sương mù.

“Chúng ta về nhà, coi như không biết chuyện này.” Đổng Ngọc Ngôn thở hắt ra, bình tĩnh nói: “Mặc dù mình vẫn luôn né tránh vấn đề này, nhưng mà trong lòng mình rất rõ, mình không thể độc chiếm Đường Tụng, cũng chưa từng có suy nghĩ này. Mình khóc, chỉ là vì một tia ảo tưởng vô lý kia đã tan vỡ mà thôi, sau này sẽ không như vậy.”

Từ Tình khó tin nói: “Cậu có thể chấp nhận chuyện này… xài chung?”

Đổng Ngọc Ngôn thành khẩn nói: “Thế giới này là công bằng. Đường Tụng cho mình tất cả những gì mình muốn, thỏa mãn tất cả lòng hư vinh và và khát vọng vật chất của mình. Thậm chí giúp mình thực hiện ước mơ. Tương ứng với đó, mình cũng cần trả giá vài thứ, nếu không thì không thể ở lại bên cạnh anh ấy.”

Từ Tình lúng túng, nội tâm hơi chột dạ.

Đường Tụng cũng giúp nàng rất nhiều, đưa nàng vào Đường Kim, tặng nàng rất nhiều thứ quý giá, thậm chí là xe sang 1.6 triệu.

Vậy nàng cũng phải trả giá một số thứ đúng không?

“Tình Tình, tối nay chúng ta không ăn tiệc, chúng ta mua ít xiên nướng, về nhà uống rượu đi?”

Từ Tình vuốt vuốt bụng nhỏ, đúng là có hơi đói.

“Bây giờ đặt hàng, về đến nhà có thể ăn luôn.”

Nàng nói xong liền mở app ra, bắt đầu lựa chọn đồ ăn.

Coi như giận đến chết, cũng phải ăn no trước.

“30 xiên dê nướng, 10 xiên gân bò, 5 xiên nấm, thịt ba chỉ có hơi mỡ không nhỉ…”

Đổng Ngọc Ngôn mỉm cười, tựa vào ghế, ngẩn người nhìn tầng 20.

Trong nhà.

Đường Tụng nhét điện thoại vào túi.

Nhìn vị trí của Đổng Ngọc Ngôn trong giao diện hệ thống.

Đứng trước cửa sổ, nhìn xuống ven đường.

Thầm thở dài: “Xin lỗi.”

Đổng Ngọc Ngôn là người thông minh, nhạy cảm, EQ cực cao, cũng rất hiểu chuyện.

Nhưng trong tình yêu, nàng rất thật lòng.

Không thể không quan tâm.

Dù sao cũng là cầu thủ của mình, Đường Tụng vẫn không đành lòng nhìn nàng đau khổ.

Rất muốn an ủi một phen, lại không biết nói gì.

Dù sao tất cả đều là vì hành vi Hải Vương của mình.

Xoay người, liền thấy Liễu Bảo Nguyệt đang nhìn mình cười.

“Sao thế? Sao lại đột nhiên lại buồn bã rồi?”

Đường Tụng tiến lên, véo véo khuôn mặt của nàng, nói khẽ: “Không có gì.”

Liễu Bảo Nguyệt lắc lắc đầu, cũng véo véo mắt hắn.

“Ha ha, có phải là hoa khôi hẹn hò, nhưng vì có em ở đây, nội tâm cảm thấy có lỗi với người ta không?”

Đường Tụng: “A (⊙o⊙)...”

Liễu Bảo Nguyệt chỉ chỉ vào màn chiếu, hoạt bát nói: “Điện thoại của anh vẫn kết nối với màn chiếu, lúc nãy cô ấy đã gọi một lần, nhưng em không nghe, cũng không nói cho anh. Lần thứ hai, thì anh nghe máy.”

Đường Tụng nuốt nước miếng, lúng túng nói: “Thì ra là vậy.”

Hai người yên lặng giây lát.

Đường Tụng ôm lấy eo nàng, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

Liễu Bảo Nguyệt xốc áo của hắn lên, dùng sức cắn mạnh lên bả vai hắn.

Để lại một ấn ký rất sâu.

“Đáng ghét! Da quá dày!”

Nàng sờ lên hai hàng dấu răng, lại liên tục trồng lên cổ hắn hai vết dâu tây đỏ tươi.

Lúc này mới vừa lòng, nói: “Em đi làm cơm, anh có nửa tiếng.”

Nói xong liền quay người đi vào nhà bếp.

Đi vài bước, chợt dừng lại: “Đúng rồi, bên ngoài rất lạnh, nhớ mặc áo.”

Nhìn bóng lưng nàng rời đi.

Ánh mắt Đường Tụng hơi thất thần.

Liễu Bảo Nguyệt vẫn luôn như vậy.

Cấp 2 thì giúp hắn học bù, giúp hắn vào lớp tốt nhất trường cấp 3 trong huyện.

Lên cấp 3 thì giúp hắn giải sầu, cổ vũ hắn học tập, để thành tích của hắn duy trì ở mức ổn.

Sau khi thi đại học xong, lại giúp hắn lựa chọn ngành học và trường học phù hợp.

Đại học thì đốc xúc hắn học tập, chế định và quy hoạch nghề nghiệp tương lai.

Sau khi tốt nghiệp lại bảo hắn đến Đế Đô cùng phấn đấu, thậm chí còn tìm quan hệ để giúp hắn vào làm.

Từ nhỏ đến lớn, nàng đều ưu tú, kiêu ngạo, quật cường, độc lập.

Rất để ý cảm nhận của hắn.

Sẽ nhìn vấn đề ở góc độ của hắn.

Sẽ lo hắn khó xử.

Sẽ an bài tốt tất cả cho hắn.

Trước kia Đường Tụng không thành thục, không hiểu được lo lắng và tâm tư của nàng.

Cũng không cảm nhận được mọi chuyện nàng làm, đều xuất phát từ nội tâm yêu thương.

Hắn liếm bờ môi khô khốc, chạy chậm hai bước.

Ôm Liễu Bảo Nguyệt lên và xoay một vòng, thuận tay đánh lén size E của nàng.

“Này này, đã nói là hôm nay miễn chiến mà!” Liễu Bảo Nguyệt đá không khí, có chút tức giận thở hổn hển.

Đường Tụng hôn lên mặt nàng một cái: “Chờ lát nữa trở về sẽ thưởng cho em.”

“Vậy anh đừng về!”

Mặc áo jacket do Liễu Bảo Nguyệt mua từ Đế Đô về.

Đường Tụng kéo cửa đi ra ngoài.

Trong giao diện hệ thống, vị trí của Đổng Ngọc Ngôn vẫn không thay đổi.

Đi ra thang máy, Đường Tụng bắt đầu chạy.

Hắn thân cao chân dài, thể năng cực tốt.

Rất nhanh đã chạy ra cổng, nhìn thấy chiếc Maserati màu trắng.

Hắn xoa xoa tay.

Bước nhanh đến vị trí lái.

Ánh mắt càng ngày càng nhu hòa.

Đứng bên ngoài chiếc xe.

Đường Tụng thở hắt ra.

Làn sương trắng từ hơi thở, lại làm đêm đông có chút mông lung.

Đường Tụng mở cửa xe, Đường Tụng cúi đầu chui vào, dùng sức ôm nàng vào lòng.

Hôn lên vành tai của nàng, dịu dàng nói: “Anh đến rồi.”

Từ Tình đang hưng phấn chọn xiên nướng, do dự có nên chọn thịt ba chỉ không, lập tức chấn động toàn thân.

Điện thoại trong tay rơi xuống.

“Đường Tụng, anh… anh…”

Cảm giác được hơi thở và cái ôm quen thuộc, sắc mặt Từ Tình lập tức đỏ lên.

Ngôn Ngôn đang ở bên cạnh, mình không cần mặt mũi sao?

Đổng Ngọc Ngôn ở vị trí phụ xe lập tức ngồi thẳng, không thể tin được kêu lên: “Đường Tụng!”

Khóe miệng Đường Tụng giật một cái, bình tình thong dong thả Từ Tình ra.

Đẩy đầu nàng về phía trước một cái.

Hắn và Đổng Ngọc Ngôn bốn mắt nhìn nhau.

Xấu hổ giải thích: “Anh tưởng em lái xe đến.”

“Cái này không quan trọng.” Đổng Ngọc Ngôn cười tươi như hoa.

Bình Luận (0)
Comment