Cửa xe vừa mở, khí lạnh lập tức tràn vào trong xe.
Từ Tình mặc quần áo mỏng chợt rùng mình một cái.
Rất nhanh, nàng cảm giác được hơi thở nóng bỏng phả vào cổ.
Mặt nàng dần dần nóng lên.
Toàn thân như nhũn ra.
Nàng lắc lắc cái đuôi ngựa, nhỏ giọng lầm bầm: “Này, đừng đè đầu tôi. Còn nữa, mau tránh xa tôi ra, người anh quá lạnh.”
Hai người đều không phản ứng nàng.
Đổng Ngọc Ngôn ánh mắt như nước, tựa như muốn hòa tan hắn.
Nội tâm ủy khuất, khổ sở, mất mát, đau lòng… đều đã tan thành mây khói.
Đường Tụng quan tâm mình, thương mình, hiểu mình.
Cái này rất tốt.
Nàng trực tiếp dán qua, hai tay ôm lấy cổ Đường Tụng.
Trong thùng xe lờ mờ.
Xen lẫn mùi nước hoa.
Nụ hôn ẩm ướt.
Yêu thương triền miên.
Đổng Ngọc Ngôn thỉnh thoảng lại phát ra tiếng ‘hừ hừ’ thoải mái.
Từ Tình kẹp giữa hai người, khuôn mặt vừa đỏ vừa nóng.
Nghe âm thanh răng môi giao tiếp bên tai.
Nhịn không được mà nuốt ngụm nước miếng.
Trong đầu không khỏi nghĩ đến cảm giác tê dại khi bị Đường Tụng hôn vành tai lúc nãy.
Khi đầu óc nàng đang rối loạn, chợt cảm thấy bắp đùi ấm áp.
Ngay sau đó, nàng nghiêng đầu nhìn lên.
Phát hiện Đường Tụng vẫn bình tĩnh như thường.
Vẫn đang hôn bạn thân.
“A!”
“Đáng ghét! Đáng ghét! Đường Tụng đáng chết! Vậy mà lại dám làm ra hành vi ti tiện như vậy, quả thực là ghê tởm!”
“Anh chờ đó cho tôi! Chờ đêm nay tôi sẽ trừng phạt anh! Bắt anh quỳ một gối trên bàn phím! Một gối quỳ sầu riêng!”
Trong đầu nàng đang trách cứ.
Nhưng mà lại không dám nói ra, dù sao Ngôn Ngôn cũng đang ở đây.
…
Qua một lúc lâu.
Hai người chậm rãi tách ra.
Đổng Ngọc Ngôn thu hồi đôi tay, lau sợi tơ trong suốt nơi khóe miệng.
Trong mắt chỉ có ngọt ngào và an bình.
Đường Tụng mỉm cười, đứng dậy.
“Hai người thật là quá đáng! Hoàn toàn không để tôi vào mắt mà!” Từ Tình trừng mắt nhìn Đường Tụng, lại điềm đạm đáng yêu nói với bạn thân: “Ngôn Ngôn, tên này bắt nạt mình!”
Đổng Ngọc Ngôn khẽ cười nói: “Tình TÌnh, hay là cậu ra ngoài đi dạo một lúc, mình và Đường Tụng có chuyện cần nói trên xe.”
Từ TÌnh không dám tin nói: “Gần 0 độ C, cậu lại bảo mình đi dạo với bộ quần áo mỏng dính này? Cậu vừa bị tên này làm cho tức khóc, bây giờ lại vì tên này mà bỏ mình?”
“Vậy cậu an tâm làm bóng đèn đi.” Đổng Ngọc Ngôn nhướng mày lên, mặt đầy quyến rũ nói với Đường Tụng: “Thân ái, chúng ta ra ghế sau nói chuyện.”
Nói xong, nàng liền điều chỉnh lại ghế phụ.
Rồi lắc eo gợi cảm ngồi xuống hàng sau.
Đường Tụng nháy mắt với Từ Tình, đóng cửa xe, chui vào ghế sau.
Khuôn mặt Từ Tình vừa đỏ vừa nóng, nghĩ đến từng màn vừa rồi.
Cảm giác sau lưng và bụng dưới đều hơi nóng.
“Khóa kỹ cửa!” Đổng Ngọc Ngôn vỗ vỗ bả vai Từ Tình: “Cậu tiếp tục chọn đồ ăn đi, nhưng chờ lát nữa hãy đặt. Đúng rồi, không được nhìn trộm nha.”
“Hai người!” Cup B của Từ Tình phập phồng kịch liệt, thở phì phò nói: “Hai người đừng quá đáng.”
Nàng vừa nói, đôi mắt sáng tỏ lại không nhịn được mà nhìn về phía sau qua kính chiếu hậu.
Trong mắt tràn ngập tò mò và dục vọng thăm dò.
Ngày xưa chỉ nghe trộm ngoài cửa, chứ chưa từng chứng kiến.
Không biết có oanh liệt như vậy hay không.
Đường Tụng ho khan hai tiếng, nói nhỏ: “Như vậy có phải là không hay lắm không?”
Hắn cũng muốn mặt, đây là trước mặt Từ Tình, còn là trên xe.
Luôn cảm thấy hơi biến thái.
“Không sao, em vẫn luôn muốn nói chuyện với anh ở trên xe, nhưng ghế sau của chiếc xe kia quá nhỏ, chiếc xe này thì miễn cưỡng tạm được.” Đổng Ngọc Ngôn nghịch nghịch tóc, khóe miệng nở nụ cười quyến rũ: “Với lại, đêm nay em nhất định phải ‘nói chuyện’ với anh một lần, nếu cứ để anh đi về như vậy thì em sẽ hối hận.”
Ánh mắt Đường Tụng hơi thất thần.
Đã nhận ra sự thay đổi của Đường Tụng.
Khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần của nàng, lại toát ra vẻ xinh đẹp không giống bình thường.
Xác thực càng ngày càng có mị lực.
Hắn mím môi, trực tiếp đưa tay qua.
Từ Tình vội vàng che mắt lại, nhìn trộm qua khe hở ngón tay.
Dần dần, hô hấp của nàng cũng trở nên gấp rút.
Trong đầu như nghiêng trời lật đất.
“Trời ạ! Cái này… cái này… Ngôn Ngôn bị bệnh thích sạch sẽ cơ mà? Mặc dù không nặng.”
Nàng cảm giác tam quan của mình bị trùng kích rất mạnh.
Trở nên càng ngày càng hạ lưu, muốn khiển trách hành vi này.
Nàng lặng lẽ quay đầu.
Mắt không nháy một cái, nhìn chằm chằm vào hai người.
Đổng Ngọc Ngôn cảm giác được ánh mắt của bạn thân.
Nâng đầu lên, cười nói: “Tình Tình, có phải cậu cũng đói bụng không?’
“Mình… mình… mình vừa gọi thêm 5 xiên lòng rồi.” Nàng hỏi một đằng trả lời một nẻo, ánh mắt lóe lên bối rối và xấu hổ.
Đổng Ngọc Ngôn nháy mắt mấy cái với nàng, sau đó lấy áo khoác phủ lên giữa hai ghế.
Ngăn cản ánh mắt của Từ Tình.
Từ Tình vô thức ngồi thẳng lên, ngóc cái đầu nhỏ, muốn tiếp tục nhìn trộm.
Ngay sau đó, liền chạm phải ánh mắt sáng tỏ của Đường Tụng.
Nàng “A” một tiếng, vội vàng rụt đầu lại.
Cảm giác chưa bao giờ mất mặt như lúc này.
Đường Tụng thở phào một hơi.
Không hổ là ma pháp sư, thủ đoạn làm phép càng ngày càng thành thạo.
Hắn tựa vào ghế, vỗ vỗ Đổng Ngọc Ngôn.
Đối phương lập tức hiểu ý.
Xoay người đứng dậy, kéo kéo quần áo.
Hai tay chống lên hàng ghế phía trước.
Miệng lẩm bẩm: “Đường Tụng, cảm ơn anh đã tới, em rất vui vẻ, em rất yêu anh.”
…
Từ Tình núp trên vị trí lái, toàn thân run lẩy bẩy.
Bên tay truyền đến đủ loại âm thanh.
Có tiếng nỉ non, có tiếng nói chuyện, có tiếng ngâm xướng ma pháp…
Nàng cầm điện thoại trong tay, nhưng căn bàn là không có tâm tư chọn món.
Hơn mười phút sau.
Theo tiếng ngâm tụng ma pháp vang lên, một khuôn mặt xuyên qua lớp áo khoác ngăn cách giữa hai hàng ghế.
Đổng Ngọc Ngôn nhíu chặt lông mày, sắc mặt đỏ ửng.
Giống như đang nhận lấy trùng kích mãnh liệt.
Từ Tình nhỏ giọng nói: “Ngôn Ngôn, cậu vẫn ổn chứ?”
“Vẫn… vẫn ổn …” Giọng của Đổng Ngọc Ngôn khô khốc, rất thiếu nước.
Dù sao cũng là bạn thân, Từ Tình thấy hơi đau lòng.
Nàng lấy ly giữ nhiệt trên kệ, đổ một ít nước ấm ra nắp ly.
Đưa đến bên miệng Đổng Ngọc Ngôn, ân cần nói: “Uống ly trà cho thấm giọng, đây là lá trà của luật sư Trần, rất ngon.”
Đổng Ngọc Ngôn hé miệng, vừa nhập một hớp nhỏ.
Cả người đã mất khống chế.
Đường Tụng hô hấp dồn dập nói: “Chờ chút, có việc gấp.”
Từ Tình trợn mắt há hốc mồm.