Trên đường về nhà.
Từ Tình lái rất chậm, luôn cảm giác chân mềm nhũn.
Đổng Ngọc Ngôn ngồi ở ghế phụ đang sửa sang lại mái tóc tán loạn.
Trong quá trình giao lưu với Đường Tụng.
Bởi vì động tác quá nhanh, cài tóc bị kéo bay.
Áo sơ mi Celine cũng bị biến dạng.
“Ngôn Ngôn, cậu làm vậy là không đúng, sao hai người có thể làm vậy ở ngay trước mặt mình chứ? Sẽ tạo thành bóng ma tâm lý với mình.” Từ Tình phàn nàn nói.
Đổng Ngọc Ngôn lườm một cái, lười biếng nói: “Máy tính bàn của cậu, trong ổ E có một file ẩn, đồ trong đó cũng không ít đâu.”
Sắc mặt Từ Tình lập tức đỏ lên: “Mình không biết cậu đang nói cái gfi! Mình chưa từng xem! Khẳng định là virus!”
“Lái xe đi, mình sẽ không nói với người khác.” Đổng Ngọc Ngôn vỗ vỗ chân nàng: “Mình quá mệt, chợp mắt một chút, về nhà thì gọi mình.”
Nói xong liền nhắm mắt tựa vào ghế.
Qua một lúc lâu.
Xe đỗ trong tầng hầm Bắc Thành Hoa Viên.
“Ngôn Ngôn, đến nhà rồi.”
Từ Tình như đã thoát ra khỏi xấu hổ và giận dữ, giọng nói trở nên bình thản hơn rất nhiều.
Đổng Ngọc Ngôn “ừ” một tiếng, tựa như mới tỉnh lại.
Từ Tình cắn môi một cái, nhẹ nhàng mở miệng: “Ngôn Ngôn, chuyện Đường Tụng có bạn gái khác, cậu thật sự không quan tâm? Cậu cho phép người khác chia sẻ bạn trai mình?”
Đổng Ngọc Ngôn nghiêng người nhìn nàng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Thân là chị em tương thân tương sát nhiều năm, hai người cực kỳ hiểu nhau.
Chỉ cần một ánh mắt, là có thể hiểu rõ cảm xúc của nhau.
Ánh mắt Từ Tình lấp lóe, đầu hơi rủ xuống, xấu hổ lại tự trách.
Đổng Ngọc Ngôn đưa tay nâng cằm bạn thân của mình.
Cười ngọt ngào nói: “Tình Tình, nếu như đó là cậu, mình không để ý chút nào.”
Từ Tình há to miệng, biểu cảm ngây ngốc.
Nàng đỏ mặt, ấp úng giải thích: “Mình… mình không có ý đó, mình chỉ là quan tâm cậu thôi. Cậu cũng biết, chúng ta đã quen nhau hơn 7 năm, cậu vẫn là bạn tốt nhất của mình.”
“Đúng vậy, hai chúng ta là chị em tốt nhất. Ban đầu cậu có thể học đại học tốt hơn, nhưng vì ở cùng mình, cậu âm thầm đổi nguyện vọng. Sau khi tốt nghiệp, gia đình sắp xếp công việc cho cậu rồi, nhưng vì lo lắng cho mình, nên cậu đã ở lại đây. Chúng ta sẽ ở cùng nhau cả đời, trợ giúp lẫn nhau, cùng nhau phát triển.”
Đổng Ngọc Ngôn nâng khóe môi lên.
Đứng dậy, hôn lên cánh môi của Từ Tình.
Dưới bãi đỗ xe yên tĩnh.
Từ Tình đầu óc trống rỗng.
Đây là…?
Hương vị của Đường Tụng?
…
Thứ tư, ngày 23 tháng 11 năm 2022, trời trong, 4-17 độ C.
Đường Tụng lái Bentley, đưa Liễu Bảo Nguyệt dạo chơi Yến Thành.
Đầu tiên, bọn họ đi đến nhà bảng tàng Yến Thành.
Thưởng thức các loại thư pháp, tranh vẽ, gốm sứ, mẫu chữ khắc…
Trên đường đi, nàng đều giới thiệu sinh động như thật.
Gặp phải thứ không hiểu, liền lấy điện thoại ra tìm hiểu.
Nàng vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú với lịch sử và nghệ thuật, từ cấp 2 đã bắt đầu xem đủ loại sách về những thứ này.
Trong số người bình thường, nàng tuyệt đối được coi là uyên bác.
Ăn trưa xong, hai người lại đến thư viện Yến Thành.
Hôm nay rất đẹp trời.
Bọn họ mua một ly cà phê, tìm một bàn gần cửa sổ để ngồi.
Đường Tụng cầm một cuốn Rừng Na Uy.
Liễu Bảo Nguyệt thì cầm một cuốn sách tâm lý học ‘quan hệ thân mật’.
Hai người dựa vào nhau tắm nắng, nghiêm túc đọc sách.
Yên tĩnh mà duy mỹ.
Không ít người đi ngang qua đều liếc trộm đôi tuấn nam mỹ nữ này.
Nhất là Đường Tụng, môi mỏng mũi thẳng, còn đẹp trai hơn minh tinh điện ảnh.
4:30 chiều, hai người nghênh đón ráng chiều, rời khỏi thư viện.
Liễu Bảo Nguyệt chủ động kéo tay hắn, ôn nhu nói: “Em không tích Rừng Na Uy.”
“Vì sao?”
“Qua thê lương, nhất là cái chết của Naoko, em ghét bi kịch.”
“Em cảm thấy Naoko trong lòng Watanabe là nhân vật thế nào?’
Liễu Bảo Nguyệt nghĩ nghĩ, nói: “Trong sách nói, trong lòng Watanabe, Naoko vĩnh viễn là một mảnh vườn không bị nhúm chàm, vậy chắc hẳn là Bạch Nguyệt Quang đi.”
Đường Tụng đột nhiên dừng lại, nhìn nàng nói: “Vậy Bạch Nguyệt Quang thân ái, nếu sau khi tốt nghiệp đại học, anh lăn lộn rất thảm ở Yến Thành, thì em sẽ làm gì?”
Liễu Bảo Nguyệt ngẩn người, lúc này mới phản ứng được, ‘Bạch Nguyệt Quang’ chính là mình.
Sắc mặt nàng đỏ ửng, mái tóc phiêu phiêu theo gió, lại càng diễm lệ hơn cả ráng chiều của giờ phút này.
Nàng tiến lên hai bước, xoay người nhìn Đường Tụng.
Nghiêng đầu cười nói: “Em sẽ chạy đến trước mặt anh, nói với anh ba chữ.”
Khóe miệng Đường Tụng cong lên: “Em yêu anh?”
“No! No! No! Anh đoán sai rồi.” Liễu Bảo Nguyệt duỗi ngón tay ra lắc lắc: “Là ‘Em nuôi anh’!”
“Ha ha ha!” Nàng vừa cười vừa tiến lên kéo tay hắn, nhảy nhót nói: “Ngẫm lại còn có chút kích động. Đến khi đó em nhất định bắt anh gọi em là tỷ tỷ. Mỗi lần gọi một câu tỷ tỷ, em sẽ phát cho anh một bao lì xì.”
Đường Tụng nhíu mày, gõ một cái lên trán nàng: “Cũng không biết là ai, sáng nay một mực gọi ca ca, còn kêu rất to.”
Liễu Bảo Nguyệt trợn tròn mắt, chu mỏ lên nói: “Em tức giận nha!”
Đường Tụng vuốt vuốt mái tóc dài của nàng, cười nói: “Đừng giận, về nhà mời em ăn kẹo que.”
Liễu Bảo Nguyệt ‘Hừ’ một tiếng.
Cất bước đi về phía trước.
Đi được vài bước, càng nghĩ càng giận.
Lại chạy về, đá một cái lên chân hắn, lúc này mới thoải mái hơn.
Đường Tụng thuận thế kéo tay nhỏ của nàng.
Liễu Bảo Nguyệt giãy giụa vài cái nhưng không thành công.
Đúng lúc này.
Tiếng chuông điện thoại của Đường Tụng kêu lên.
Là một số điện thoại lạ.
Kết nối máy.
Trong loa truyền ra một giọng nam trung niên hơi quen quen: “Alo, Đường tiên sinh, chào buổi chiều, tôi là Thạch Kính Vũ của giải trí Tinh Thành.”
Đường Tụng hơi suy nghĩ một chút, liền nhớ ra đây là tổng giám đốc của giải trí Tinh Thành.
Từng gặp mặt trên đại hội cổ đông.
“Chào Thạch tổng.”
Thạch Kính Vũ rất nhiệt tình, cười vài tiếng rồi nói: ‘Đường tiên sinh, giờ có tiện nói chuyện không?”
“Có.” Đường Tụng kéo tay Liễu Bảo Nguyệt, nghênh đón ráng chiều, chậm rãi tản bộ.
Liễu Bảo Nguyệt thấy hắn có việc, lập tức thu liễm lại, yên lặng đi theo bên cạnh hắn.
“Nghe Phú Văn nói, Đường tiên sinh có chút ý kiến với quản lý Hà của bộ điện ảnh và tiểu Trần của bộ quản lý, cho rằng bọn họ không thể đảm nhiệm công tác đang làm.”
Đường Tụng trầm giọng nói: “Không sai, với tư cách là cổ đông lớn của công ty, chắc là tôi có quyền lợi này chứ.”
“Đương nhiên.” Thạch Kính Vũ dừng lại một chút, cười nói: “Đường tiên sinh, không biết anh có cân nhắc đến việc chuyển nhượng 35% cổ phần trong tay không? Tập đoàn Tinh Thành có ý tiếp nhận.”
Đường Tụng nhíu mày, tò mò hỏi: “A? Giá cả thế nào?”
“36 đồng một cỗ, số cổ phiếu trên tay Đường tiên sinh có giá 630 triệu, đây là một khoản tài chính khổng lồ. Đương nhiên, có một bộ phận tài chính trong khoản giao dịch này sẽ do cổ phiếu của tập đoàn biến thành.”
Đường Tụng mỉm cười, thản nhiên nói: “Tôi sẽ suy tính.”
Thạch Kính Vũ vẫn rất nhiệt tình: “Đường tiên sinh, cổ phần của giải trí Tinh Thành nằm trong tay anh thì cũng không có giá trị quá cao. Có đôi khi, lùi một bước trời cao biển rộng. Vậy không quấy rầy anh nữa, tạm biệt.”