Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 504 - Chương 504: Quyền Lựa Chọn

Chương 504: Quyền lựa chọn Chương 504: Quyền lựa chọn

Tổng bộ giải trí Tinh Thành.

Văn phòng tổng giám đốc, đèn đuốc sáng trưng.

Ba bóng người đang ngồi nói chuyện phiếm trong khu nghỉ ngơi.

Có Chu Minh Du, tổng giám đốc bộ phận đầu tư chiến lược của tập đoàn Tinh Thành; thư ký hội đồng quản trị của giải trí Tinh Thành là Chu Tri Hà, chủ tịch Đổng Thanh Lâm của giải trí Tinh Thành.

Trên bàn bày một bộ đồ uống trà chuyên nghiệp.

Chu Minh Du hơn 50, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn ngồi ở vị trí cao nhất.

Thành thạo tráng chén, cạo mặt, rửa ly…

Chỉ một lát sau.

4 ly trà thơm nức mũi đã được chuẩn bị xong.

Thạch Kính Vũ trò chuyện với Đường Tụng xong, liền đứng dậy đi vào khu nghỉ ngơi.

Nâng chén trà lên nhấm một ngụm, cảm thán nói: “Rất lâu rồi không được uống trà ngon như vậy, tài nghệ của Chu tổng vẫn tốt như xưa.”

Chu Minh Du cười nói: “Vị kia nói thế nào?”

Thạch Kính Vũ lắc đầu nói: “Vị Đường tiên sinh kia không có quá nhiều ý định bán cổ phần, nói chuyện rất qua loa, chỉ sợ khoản giao dịch này sẽ không thuận lợi.”

“Không được vào ban giám đốc, cậu ta không có quyền khống chế công ty, nắm chặt 35% cổ phần trong tay cũng không có y nghĩa.” Đổng Thanh Lâm cau mày nói: “Hơn nữa, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của tập đoàn.”

Thạch Kính Vũ khó hiểu: “Tôi rất tò mò, vị này chiếm được 35% cổ phần này bằng cách nào? Nghiệp vụ MCN của chúng ta phát triển không ngừng, cũng thuận lợi tiến vào ngành giải trí. Định giá vẫn không ngừng tăng lên.”

“Thời Đại Yến Kim thì cũng thôi, nhưng liên quan tư bản là cơ cấu đầu tư VC top 10 cả nước. Hơn nữa họ rất xem trọng chúng ta, sao có thể bán cổ phần chứ? Chu tổng, bên ngài có nhận được tin tức gì không?”

Chu Minh Du lắc đầu nói: “Không rõ lắm, nhưng cái này không quan trọng. Ngành nghề livestream đang rất hot, địa vị chiến lược của giải trí Tinh Thành càng ngày càng quan trọng với tập đoàn. Chúng ta nhất định phải khống chế tuyệt đối cổ phần của giải trí Tinh Thành, thông qua tạo áp lực từ trong và ngoài. Tập đoàn sẽ mua hết số cổ phần đó, đồng thời mượn cơ hội này, kéo giá cổ phiếu của tập đoàn lên.”

Đổng Thanh Lâm gật đầu phụ họa: “Không sai, cổ phiếu nằm trong hai cơ cấu đầu tư kia, chúng ta muốn thu mua cổ phần cũng khó khăn, hiện giờ thì có hi vọng rất cao.”

Tiền thân của giải trí Tinh Thành là một công ty truyền thông MCN ở bản địa, tên là truyền thông Giai Ngu.

Trong các sản nghiệp dưới cờ tập đoàn Tinh Thành, hàng tiêu dùng chiếm đại đa số, trong đó lấy mỹ phẩm, đồ ăn vặt, đồ uống và vật dùng hàng ngày làm chủ.

Mấy năm trước, khi ngành nghề livestream xuất hiện trên đầu gió.

Thì tập đoàn Tinh Thành đã phát hiện ra kỳ ngộ trong đó.

Không chỉ sáng lập ra giải trí Tinh Thành, mà còn đầu tư cho mấy cơ cấu MCN chuyên nghiệp.

Hi vọng có thể mượn cơ hội này, tương lai sẽ bổ sung cho sản nghiệp của tập đoàn.

Truyền thông Giai Ngu là cơ cấu MCN phát triển mạnh nhất trong số đó, có mấy tài khoản cấp bậc mấy chục triệu fan.

Tập đoàn Tinh Thành vẫn có ý nghĩ thu mua đối phương.

Nhưng bởi vì không có nhiều cổ phần trong Giai Ngu, kết cấu cổ phần trong nội bộ lại rắc rối phức tạp, cho nên tập đoàn Tinh Thành vẫn không được toại nguyện.

Dưới sự nỗ lực và thỏa hiệp của tập đoàn, cuối cùng giải trí Tinh Thành và truyền thông Giai Ngu đã tiến hành sát nhập và trọng tổ, đổi hình thức thành công ty TNHH đầu tư cổ phần.

Đồng thời giữ lại cái tên giải trí Tinh Thành.

Cũng bởi vậy mà khiến cho giá cổ phiếu tăng lên không ít.

Lần giao dịch cổ phần của Đường Tụng quá bất ngờ, nhưng cũng làm cho bọn họ nhìn thấy hi vọng.

Bốn người vừa uống trà, vừa trò chuyện phương hướng phát triển của tập đoàn.

Chu Tri Hà chợt hỏi: “Vậy chúng ta phải xử lý thế nào? Có cần tạo áp lực cho đối phương không?”

Chu Minh Du suy tư giây lát, nói: “Chúng ta có thể tiếp xúc với Đường Tụng trước, cố gắng mua với giá 36 đồng một cỗ, lấy hết 35% cổ phần kia. Đương nhiên, nếu vị kia không chịu nhả ra, vậy chúng ta có thể sử dụng phương án khác. Tin rằng cậu ta cũng biết năng lực của tập đoàn Tinh Thành, cũng sẽ làm ra lựa chọn chính xác.”

9 giờ tối.

Yến Giang Biệt Viện.

Hai người vùi trên salon rộng rãi, đối mắt với cửa sổ sát đất.

Một bên thưởng thức ánh trăng, một bên trò chuyện quá khứ.

Khi nói đến tình hình gần đây của bạn học cũ, Liễu Bảo Nguyệt hơi xúc động.

Cuộc sống đại học của nàng rất phong phú.

Ngoại trừ nỗ lực học tập ra, cũng đã kết giao rất nhiều bạn mới.

Quan hệ với bạn cũ thì càng ngày càng mờ nhạt.

Rất nhiều cái tên quen tai, nhưng không nhớ nổi tướng mạo cụ thể.

Liễu Bảo Nguyệt dứt khoát mở QQ ra xem, liếc nhìn từng tấm ảnh quen thuộc.

Cùng Đường Tụng nhớ lại những gương mặt này.

Khi tìm đến một cô gái hơi ngượng ngùng, thì hai người đồng thời ngẩn người.

Liễu Bảo Nguyệt đột nhiên hỏi: “Tiểu Tụng, anh còn nhớ Trương Nghiên không? Giờ hai người còn liên hệ không?”

Ánh mắt Đường Tụng phức tạp, nói: “Không, chỉ biết một ít chuyện gần đây của cô ấy thôi. Cô ấy đang học ở đại học công nghiệp Yến Thành, bởi vì nguyên nhân gia đình, cuộc sống không tốt lắm.”

“Nói đến thì hai người từng ngồi cùng bàn, trước kia quan hệ không tệ.” Liễu Bảo Nguyệt nhớ lại cô gái kia, nhỏ giọng nói: “Cô ấy… rất tốt bụng, cũng rất tốt với anh.”

“Đúng là rất tốt, rất hiền lành, rất dịu dàng ôn nhu, chỉ là hơi kém may mắn.” Giọng nói của Đường Tụng hơi hạ xuống.

Nhớ đến khuôn mặt sẽ đỏ lên khi trò chuyện kia, cũng nghĩ đến tao ngộ bất hạnh của gia đình nàng.

Sau khi dùng thuốc, phải chờ một tháng mới có thể kiểm tra lại.

Hi vọng mẹ của nàng có thể khôi phục, để gia đình bị phá thành từng mảnh này có thể mau chóng khôi phục bình thường.

Liễu Bảo Nguyệt nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu.

Miệng giật giật, muốn nói gì đó.

Chần chờ giây lát.

Vẫn là nói ra: “Thật ra cô ấy rất thích anh.”

“Ah…” Đường Tụng đối mắt với nàng, không biết mở miệng thế nào.

Hắn không muốn lừa dối Liễu Bảo Nguyệt, nhưng lại không muốn nói chuyện riêng của Trương Nghiên ra.

Có lẽ Trương Nghiên còn sợ Liễu Bảo Nguyệt biết chuyện của mình bây giờ hơn là bị Đường Tụng biết được.

Liễu Bảo Nguyệt tựa vào ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Lúc mời lên đại học, Trương Nghiên đã gọi điện thoại cho em.”

“Nói gì sao?”

Liễu Bảo Nguyệt cảm nhận được nhịp tim gia tốc của hắn, ôn nhu nói: “Cô ấy nói rất nhiều, liên quan đến anh, liên quan đến em. Em cũng không ngờ một người ngại ngùng như cô ấy lại có lúc kích động như vậy.”

“Chắc là sau khi lên đại học, cô ấy nghe được tin em từ chối anh từ ai đó. Cô ấy cố gắng nói cho em biết, anh thích em cỡ nào, tốt với em bao nhiêu. Cô ấy nói rất nhiều, trong mắt cô ấy thì anh toàn là ưu điểm. Hi vọng em có thể trân quý anh, nghiêm túc cân nhắc lại quan hệ của chúng ta.”

Đường Tụng mím chặt môi, giọng nói khô khốc: “Như vậy à.”

Liễu Bảo Nguyệt ngẩng đầu, nhìn trăng non sáng tỏ trên bầu trời.

Nói tiếp: “Thật ra khi nghe cô ấy nói những thứ này, em thấy rất khó chịu. Bởi vì em có thể cảm nhận được, trong đầu cô ấy chỉ có anh, rất thích anh. Lại nghĩ đến quan hệ ngồi cùng bàn của hai người, lại nghe những lời đó, cho nên em đã nói vài câu quá đáng.”

“Nói gì?”

Ánh mắt Liễu Bảo Nguyệt lóe lên vẻ tự trách và áy náy: “Em bảo cô ấy nên học tập cho tốt, nâng cao bằng cấp của mình, chỉ có người nào có được tương lai, thì mới xứng có quyền lựa chọn.”

“Em có dự định của mình, em hiểu mình muốn làm gì, không cần cô ấy phải chỉ bảo, dạy dỗ. Đương nhiên, khi đó em đang tức giận, nên giọng điệu không tốt lắm, sau đó em cũng đã xin lỗi cô ấy rồi.”

Đường Tụng cúi đầu xuống, cuối cùng cũng hiểu ra.

Bảo sao lên đại học mà nàng vẫn cố gắng như vậy, bảo sao nàng muốn thi nghiên cứu sinh ở đại học bưu điện Đế Đô.

Rõ ràng là điều kiện gia đình rất kém, mà nàng lại rất hiểu chuyện.

Thời cấp ba nàng cũng nói, hi vọng tốt nghiệp sớm để đi làm việc.

Đại khái chính là quật cường sau khi lòng tự trọng yếu ớt bị vỡ vụn đi.

Bình Luận (0)
Comment