Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 505 - Chương 505: Mỹ Nhân Múa Dưới Trăng

Chương 505: Mỹ nhân múa dưới trăng Chương 505: Mỹ nhân múa dưới trăng

Hai người dựa vào nhau, yên lặng một lúc lâu.

Liễu Bảo Nguyệt đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu Tụng, em định ngày mai về Đế Đô.”

“Không ở thêm mấy ngày sao?”

“Không được, thứ hai, cũng chính là ngày 28, Công Hiệt sẽ tuyên bố chương trình trò chuyện đầu tiên và mạng lưới thần kinh. Em cần trở về phối hợp công tác tuyên truyền.”

Đường Tụng sờ lên đầu nàng, ôn nhu nói: “Vất vả.”

Liễu Bảo Nguyệt cười nói: “Không vất cả, thật ra giai đoạn này cũng không tuyên truyền quá nhiều, chủ yếu là tiến hành thu thập số liệu và kiểm tra công năng. Đây là phiên bản 1.0, vẫn tồn tại nhiều thiếu sót. Nhưng cơ cấu của bọn em rất tốt, chỉ là số lần huấn luyện vẫn chưa đủ. Trước mắt tham số huấn luyện có khoảng 170B (170 tỷ), con số này cực kỳ khổng lồ, cần thời gian rất dài.”

“Tuy nhiên, đã đạt đến trình độ GPT 3, tuyệt đối là nổi trội so với tiêu chuẩn trong nước. Mặt khác, ngoại trừ LLM (mô hình ngôn ngữ lớn), lĩnh vực NLP (lập trình ngôn ngữ tư duy) cả bọn em cũng có đột phá. Kết hợp cả hai, lĩnh vực điều khiển AI có hiệu quả rất không tệ.”

“Đương nhiên, đây đều là em nghe đồng nghiệp nói, chứ em còn chưa tiếp xúc đến, không hiểu quá nhiều.”

Đường Tụng gật đầu, kỹ thuật AI cần một quá trình trường kỳ để phát triển.

Công Hiệt mới thành lập chưa đến 2 năm.

Mặc dù tập hợp rất nhiều nhà khoa học và nghiên cứu viên ưu tú, nhưng vẫn có hạn chế, không thể làm một lần là xong.

Ví dụ như tham số 170B, dựa theo lý thuyết, dùng GPU A100 312 TFLOPS để tính toán.

Cân nhắc đến năng lực tính toán và tỷ lệ lợi dụng, dùng 2 card màn hình đồng thời tính toán.

Hoàn thành một lần huấn luyện cũng cần 10 ngày, vậy 170 tỷ lần sẽ cần bao lâu?

Coi như tập đoàn Đường Tống không ngừng gia tăng năng lực tính toán của AI, cũng cần phải cân nhắc đến tính năng mô hình và sự khống chế khi trưởng thành.

Nhưng với tốc độ phát triển bây giờ, tuyệt đối có thể xưng là tương lai đều có thể.

Hai người dựa vào nhau, tràn đầy phấn khởi mà trò chuyện về chủ đề AI và khoa học kỹ thuật của tương lai.

Chờ đến 10 giờ tối.

Đường Tụng véo véo bắp đùi của Liễu Bảo Nguyệt, nói nhỏ: “Đi ngủ thôi, hôm nay ngủ thêm một lát, dù sao ngày mai em cũng đi rồi.”

Sắc mặt Liễu Bảo Nguyệt đỏ lên, vỗ vỗ chìa khóa xe trong túi hắn: “Không vội, em sắp đi rồi, anh nói cho em biết đi, ngoại trừ vị hoa khôi Đổng Ngọc Ngôn kai ra, đến cùng còn mấy người? Với tố chất thân thể của anh, em không tin là chỉ có một mình Đổng Ngọc Ngôn.”

“Thật ra cũng không có mấy người, anh luôn giữ mình trong sạch.” Đường Tụng cầm điện thoại lên, che giấu sự xấu hổ của mình.

“Vậy cho em xem điện thoại của anh.”

Đường Tụng lập tức cất điện thoại, ho nhẹ một tiếng: “Không cần như vậy.”

Liễu Bảo Nguyệt vuốt ve mặt hắn, chân thành nói: “Tiểu Tụng, em phải nhắc nhở anh một chuyện. Khi em không ở đây, hi vọng anh không theo đuổi kích thích mà làm ra mấy chuyện vớ vẩn. Ví dụ như party N some gì gì đó. Đi ra ngoài chơi nhớ phải chú ý vệ sinh, an toàn là số một. Nếu anh bị bệnh gì, em sẽ không cần anh nữa!”

Đường Tụng nhướng mày, tức giận nói: “Em còn không biết anh là người thế nào sao?”

Hắn rất tự tin vào phương diện này, trước mắt, các cầu thủ đều do bản thân hắn tự khai phát.

Coi như chơi bóng nhiều người, cũng không cần lo lắng vấn đề này.

“Tốt nhất là vậy.” Liễu Bảo Nguyệt lườm hắn một cái, giống như nghĩ đến cái gì, nàng đột nhiên đứng lên, nói: ‘Tiểu Tụng, anh nhắm mắt lại, chờ em bảo mới được mở mắt.”

Nói xong liền chạy về phía phòng ngủ.

Đường Tụng không đoán được nàng muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại.

Vài phút sau.

Cạch… công tắc bị đè xuống.

Ánh đèn trong phòng biến mất.

Cộc cộc cộc… tiếng giày cao gót truyền đến.

Đường Tụng cảm giác mùi thơm nhàn nhạt thổi qua, mơ hồ phát giác ra một bóng người đứng trước mặt mình.

Lại qua phút chốc.

Liễu Bảo Nguyệt nói với giọng ngọt ngào: “Được rồi!”

Đường Tụng mở mắt ra, trên mặt hiện ra vẻ rung động và mê luyến.

Ngoài cửa sổ là bóng đêm mờ mịt.

Vạn vật trở nên yên ắng, chỉ có lẻ tẻ vài chiếc đèn thành thị.

Ánh trăng treo cao như làn sóng xanh chiếu vào cửa sổ.

Xuyên qua tường thủy tinh, rơi lên người nàng.

Để nàng như đưa thân vào giữa sân khấu.

Váy màu xanh nhạt bồng bềnh mà linh động.

Kẹp tóc hình cánh hoa dừng ở giữa sợi tóc, tựa như vật sống.

Giữa khe rãnh núi non, viên đá quý trăng non rơi thẳng vào đó.

Giày cao gót màu xanh nhạt bao bọc lấy đôi chân trong suốt.

‘Thời trang – ánh trăng sáng nhạt’ để cho khí chất của nàng duy mỹ tuyệt luân.

Mị lực +2, get!

May mắn +2, get!

Sức chịu đựng +2, get!

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Liễu Bảo Nguyệt lộ ra nụ cười tươi đẹp.

Mở rộng hai tay, bước chân đong đưa, bắt đầu múa rất uyển chuyển.

Bởi vì đi giày cao gót, nên động tác của nàng không nhanh, nhẹ nhàng mà ôn nhu.

Có chút giống với múa cổ điển.

Dưới trang phục thời trang, trên người nàng như có thêm một tầng ánh trăng mông lung.

“Nàng đứng dưới ánh trăng, giống như đang phát sáng, tôi rất rung động.”

Đường Tụng ngồi trên ghế salon, đắm chìm trong dáng múa của nàng.

Mặc dù không có âm nhạc, nhưng trong đầu hắn lại như có tiên âm lượn lờ.

Chờ đến khi Liễu Bảo Nguyệt dừng lại, trán đã có chút mồ hôi.

Khuôn mặt đỏ bừng vô cùng thanh thuần và đáng yêu.

“Thích không?” Nàng hơi nhấc mép váy, ánh mắt lộ ra vẻ chờ đợi và đắc ý.

“Thích!”

Đường Tụng thở hắt ra, đứng lên đi về phía nàng.

Đi đến gần, ngửi lấy mùi thơm quen thuộc trên người nàng.

Ngón tay của Đường Tụng dọc theo sợi tóc của nàng, chậm rãi mơn trớn qua đường cong uyển chuyển của nàng.

Liễu Bảo Nguyệt run rẩy toàn thân.

Đường Tụng hơi dùng sức, đặt nàng lên trên tường thủy tinh.

Rút áo lót của nàng ra.

Nói nhỏ bên tai Liễu Bảo Nguyệt câu gì đó.

Liễu Bảo Nguyệt vùng vẫy một lát.

Nhìn qua bóng đêm mênh mông bát ngát, cuối cùng vẫn là khuất phục.

Nàng cúi người, nhấc mép váy của mình lên.

Đường Tụng ôm nàng từ phía sau.

Dưới sự gia trì của thời trang, sức chịu đựng của Liễu Bảo Nguyệt đạt đến 60, còn tăng thêm 2 điểm mị lực.

Cuối cùng cũng có chút năng lực phản kháng.

Hai người mặc quần áo, đứng trên tầng 20, xuyên qua tường thủy tinh, thưởng thức cảnh đêm đầu đông.

Ngày 24 tháng 11 năm 2022, lễ tạ ơn.

10 giờ sáng.

Liễu Bảo Nguyệt ăn bữa trưa do Đường Tụng tự làm, sau đó lên xe về Đế Đô.

Bước đi của nàng có chút khó khăn, ánh mắt nhìn về phía Đường Tụng còn có chút sợ hãi.

Nếu như không có ‘dịch khỏe mạnh’ vẫn đang phát huy hiệu lực, khả năng cao là phải ngày mai nàng mới về được.

Đường Tụng đứng ở ven đường, đưa mắt nhìn chiếc xe rời đi, từ từ tụ vào trong dòng xe cộ.

Bình Luận (0)
Comment