Cao ốc Nguyệt Thành.
Trong phòng hợp của văn hóa Đường Trình.
“Trước mắt đã có 4/7 chi nhánh hoàn thành lắp đặt thiết bị, chỉ chờ nhân viên vào sân là có thể chính thức kinh doanh, ngoài ra 3 chi nhánh khác cũng hoàn thành trong tuần này.”
“Kế hoạch đại hội âm nhạc Noãn Đông cũng đã hoàn thành ở bước đầu, thời gian vào tối thứ 6 ngày 2 tháng 12, địa điểm tại quảng trường trung ương. Chúng ta đã tiếp xúc với 3 công ty có năng lực tổ chức, trong đó có hai nhà rất thích hợp, báo giá và kế hoạch của đối phương đều ở đây.”
…
“Tuyển dụng nhân viên cho 7 chi nhánh cũng rất thuận lợi, dự tính cần 210 nhân viên, trước mắt đã ký hợp đồng lao động với 192 người, đang tiến hành huấn luyện, do cửa hàng trưởng La Thu Ngọc phụ trách.”
Đường Tụng lật tài liệu trong tay, thỉnh thoảng lại câu thông vài câu với Tạ Vũ Đồng.
Chờ đến khi các bộ môn báo cáo xong.
Hắn suy tư giây lát, ngón tay gõ gõ bàn.
Nói ra: “Chọn truyền thông Nhuận Lâm đi, họ có kinh nghiệm hơn, giá đắt một chút cũng không sao.”
Tiếp đó, hắn lại nhìn về phía giám đốc nhân lực Helen: “Có thể bắt đầu tuyển dụng nhân viên cho tổng bộ, chủ yếu là marketing, tuyên truyền, vận doanh…”
5 giờ chiều, cuộc họp kết thúc.
Đường Tụng mới trở lại văn phòng.
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
“Keng, chúc mừng túc chủ, nhiệm vụ ‘cảm giác tồn tại’ đã hoàn thành.”
“Keng, bạn nhận được đạo cụ ‘thẻ học tập’.
Mắt Đường Tụng sáng lên, cuối cùng cũng hoàn thành.
Nhiệm vụ này đã tuyên bố gần 1 tháng rồi.
Rắc rối nhất là thay đổi bầu không khí làm việc trong công ty, gia tăng tính tích cực, tính chủ động và làm cảm mến của nhân viên.
Đây là một quá trình thay đổi trong vô tri vô giác.
Vào nhà kho xem xét.
Thẻ học tập: Sau khi sử dụng, trong 10 ngày, trí lực +10, sức chịu đựng +10, khi bạn ở hoàn cảnh trường học, sẽ nhận được ‘huy chương nhân vật – học thần’.
Huy chương nhân vật – học thần: Khi đeo huy chương, tự động đóng vai một học thần, tập trung vào trong học tập, có được trí nhớ siêu mạnh, yêu quý học tập và thăm dò, chăm chỉ nỗ lực, giỏi về tổng kết và nghĩ lại.
Chú: Huy chương nhân vật chỉ có hiệu lực 10 ngày, chỉ có hiệu lực khi ở trong hoàn cảnh trường học.
Đường Tụng nhíu mày.
Thẻ học tập này chưa từng xuất hiện trong game, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với đạo cụ này.
Không ngờ lại còn bổ sung một cái ‘huy chương nhân vật’.
Trong game, huy chương nhân vật xem như là một đạo cụ hiếm, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong Thương Thành.
Công năng chủ yếu của nó là đối phó với các kịch bản.
Sẽ giúp hắn đóng vai một nhân vật nào đó.
Ví dụ như khi vào phó bản của Tô Ngư, lúc tiếp xúc với nàng thì trên người hắn cũng đeo một cái ‘huy chương nhân vật – tài tử âm nhạc’.
Có được năng lực sáng tác cực mạnh, tinh thông nhiều loại nhạc cụ, rất mẫn cảm với âm nhạc và giai điệu, tiết tấu…
Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng giúp hắn lấy được hảo cảm của Tô Ngư.
Rắc rối ở chỗ, cái huy chương nhân vật – học thần này chỉ sử dụng được khi ở trong trường học.
Hơn nữa còn phải nghiêm túc nghe giảng 10 ngày.
Ngay sau đó, Đường Tụng lại nghĩ đến một đạo cụ chưa dùng, ‘trái cây sức chịu đựng’.
Sử dụng thứ này cần làm việc, nghỉ ngơi và rèn luyện có quy luật.
Hai đạo cụ này cũng rất xứng đôi.
Lúc trước hắn không sử dụng đạo cụ này, cũng là vì hắn làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật ổn định.
Có thể nhân cơ hội sử dụng ‘thẻ học tập’ để sử dụng nó.
…
Lý Mộc Tuyết vừa ngâm nga vừa nhảy nhót trong phòng quần áo của mình.
Ý cười giữa hàng lông mày là không che giấu được.
Hôm nay nàng sẽ đi dự sinh nhật chị Ninh, với lại muốn khoe khoang một con người hoàn toàn mới của mình, nên tự nhiên phải ăn diện một phen.
Phòng quần áo của nàng còn lâu mới xa hoa và hùng vĩ như Lý Nhã Lỵ, nhưng so với những cô gái bình thường, tuyệt đối có thể nói là muôn màu muôn vẻ.
Ngoại trừ một số nhãn hiệu sang trọng hạng 2 ra.
Trên cơ bản thì nàng sẽ mua một hai bộ quần áo hàng hiệu của các mùa.
Trong đó không thiếu Dior, Chanel, Armani…
Đều là các kiểu dáng được giảm giá sau khi qua mùa.
Không đắt lắm, nhưng tuyệt đối là hàng hiệu, giúp nàng không quá mất mặt trong các trường hợp quan trọng.
Đi đôi tất chân màu đen vào, mặc váy đầm lên.
Lại lấy áo khoác Prada màu đen yêu quý ra, hôm qua đã cố tình đi chăm sóc lại, nhìn trông như mới.
Mùa đông đến, có lẽ phải mua một hai món quần áo hàng hiệu khác, luôn mặc một hai bộ thì không thích hợp.
Hiện giờ đã khác trước kia, đã có xe sang, vòng xã giao cũng đã khác xưa, tiếp xúc với nhiều nhân vật lớn hơn.
Tiếc là thị trường chứng khoán không chịu ra sức.
Nhìn mái tóc dài màu nâu hơi cuộn của mình, Lý Mộc Tuyết dứt khoát lựa chọn một đôi giày cao gót màu nâu.
Soi gương một lát.
Luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, nghĩ nghĩ liền chạy qua phòng ngủ chính.
Mượn túi xách Chanel của Lý Nhã Lỵ.
Lại đứng trước gương, nàng đặt túi xách trước người.
Cằm hơi hất lên, sắc mặt đoan chính.
Đôi mắt sáng tỏ có thần, mũi thẳng vểnh cao, trán đẹp, đường cong khuôn mặt trôi chảy, làn da sáng bóng.
Mặc dù không phải tuyệt sắc, nhưng đúng là được xưng tụng xinh đẹp.
Cả khuôn mặt nhìn qua không có khuyết điểm nào rõ ràng.
Có chút giống như mỹ nhân Giang Nam trong phim Hàn.
Nàng cười khẽ một tiếng, cầm chìa khóa xe Porsche âu yếm lên.
Bước đi cao nhã ra khỏi cửa biệt thự.
Giày cao gót gõ lên mặt đất.
Gió nhẹ nâng vạt áo và lọn tóc nàng.
Khuôn mặt diễm lệ lại lạnh lùng.
Một loại khí chất lãnh đạo tinh anh hỗn hợp với bạch phú mỹ quanh quẩn trên người nàng.
Ngồi lên xe, thay dép lê.
Nàng lấy điện thoại ra chụp tấm ảnh, còn cố tình chụp cả nửa chiếc xe.
Rồi chia sẻ vào vòng bạn bè.
Văn án: “Trong trạng thái sinh hoạt mình thích nhất.”
Ầm ầm… động cơ vang lên.
Điều duy nhất khiến Lý Mộc Tuyết đâu lòng, chính là tiêu hao quá nhiều dầu, còn có một khoản phí bảo dưỡng và bảo hiểm.
Nếu như mất công việc hiện tại, chỉ sợ nàng không nuôi nổi.