Cố Đông Thăng là người khéo léo, lập tức tiến lên nghênh đón: “Hoan nghênh Tôn tiểu thư đại giá quang lâm!”
Làm ngành này, quan trọng nhất là quan hệ.
Trí nghiệp Thiên Hải là xí nghiệp rất nổi tiếng ở Yến Thành, dưới cờ có công ty quản lý sản nghiệp, công ty kiến trúc, công ty đầu tư, công ty quản lý thương nghiệp, vân vân…
Thiên Hải Danh Thự dưới chân bọn họ, chính là do trí nghiệp Thiên Hải khai phát.
Tôn Văn mỉm cười, dưới sự giới thiệu của Tô Thành, bắt tay với Cố Đông Thăng và Ninh Hân.
Tiếp đó lại chào hỏi với mấy người quen.
Cuối cùng đưa mắt nhìn về phía Bạch Tĩnh đang ngồi trên ghế mây.
Nàng mặc váy trắng đen xen kẽ, tướng mạo trong veo như nước, dáng người có lồi có lõm.
Nhất là làn da, trắng đến phát sáng.
Điều này khiến Tôn Văn rất không thoải mái.
Tướng mạo của Tôn Văn bình thường, miễn cưỡng ‘đẹp’ hơn người bình thường một chút xíu.
Dáng người lại bằng phẳng, trước sau như một.
Nên rất chán ghét loại mỹ nữ như Bạch Tĩnh.
Nhất là đối phương còn từng theo đuổi bạn trai mình, điều này khiến cho nội tâm của Tôn Văn càng khó chịu hơn.
Tôn Văn kéo tay Vương Vân Phong, chậm rãi đi đến trước mặt Bạch Tĩnh, lại gật đầu ra hiệu.
Vương Vân Phong liền nắm chặt tay lại, khóe mắt hiện lên vẻ kích động khó mà che giấu: “Đã lâu không gặp, Bạch Tĩnh.”
Cuối cùng cũng đến ngày này!
3 tháng gần đây, cuộc sống của hắn quá kỳ diệu.
Sau khi tiến vào trí nghiệp Thiên Hải thực tập, thỉnh thoảng lại bị lãnh đạo làm khó dễ.
Về sau được quản lý chi nhánh là Tôn Văn ưu ái, thoát khỏi rất nhiều rắc rối.
Ban đầu vì đối phương quá bình thường, tướng mạo và dáng người đều không đạt tiêu chuẩn, Vương Vân Phong có chút kháng cự.
Chỉ là vô thức nuôi cá, thỉnh thoảng cho đối phương chút hi vọng.
Về sau mới biết, nàng là con gái của chủ tịch.
Thế là, hắn từ nam thân lạnh lùng, biến thành một tên liếm chó.
Chế độ bật hack cứ thế mở ra.
Công tác thuận buồm xuôi gió, cuộc sống muôn màu muôn vẻ.
Hàng hiệu, đồ cao cấp, đồng hồ, âu phục, rượu thuốc lá…
Vì lấy lại mặt mũi trong trường học, hắn lại nhờ bạn gái hỗ trợ, nên mới có cục diện như ngày hôm nay.
Hôm nay đến đây, là để phát tiết lửa giận trong lòng, thuận tiện đánh mặt.
Để Bạch Tĩnh hiểu rõ hậu quả khi đắc tội với mình.
Bạch Tĩnh nhíu mày nhìn Vương Vân Phong, lại nhìn Tôn Văn.
Chung quy là vẫn không dám nói lời quá đáng.
Gia đình đã đến bước này, nàng cũng không dám gây chuyện.
“Ha ha.” Vương Vân Phong thầm cười lạnh, vẻ ngoài vẫn thản nhiên nói: “Nghe nói gần đây nhà cô xảy ra chuyện, chỉ sợ là sống không tốt lắm nhỉ?”
“Có quan hệ gì với anh? Tôi rất khỏe, cảm ơn quan tâm.” Bạch Tĩnh hơi lùi về sau, vô thức kéo tay Lý Mộc Tuyết.
Lý Mộc Tuyết thầm giật giật, muốn tránh thoát.
Nàng rất nhạy cảm, không muốn dính vào vụ xung đột này.
Lúc nãy nàng cũng nghe được bối cảnh của Tôn Văn này, không phải loại hổ giấy như nàng có thể trêu vào.
Vương Vân Phong hơi cúi đầu, rất ra vẻ mà nhún vai một cái, nói: “Có lẽ cô không biết, tất cả đều là lỗi của cô. Bởi vì một cái tát đó của cô, nên cha cô mới đi đến nước này. Rất nhanh thôi, cô sẽ mất hết tất cả.”
“Là anh…” Bạch Tĩnh nghe vậy, bờ môi run lên, hai mắt trợn to, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Vương Vân Phong nhếch miệng cười: “Không sai, chính là tôi!”
Lý Mộc Tuyết thấy thế, bình tĩnh thong dong rút tay về, hơi dịch sang bên cạnh.
Nếu như nàng có bối cảnh rất sâu thì cũng thôi, tiếc là nàng chỉ là một người bình thường, cáo mượn oai hùm thôi.
Nếu đắc tội với loại người này, e rằng nàng không chịu được hậu quả.
Trừ phi Đường Tụng chịu ra tay.
Nhưng vì một người mới quen mà gây rắc rối cho Đường Tụng.
Điều này hoàn toàn trái ngược với quy tắc làm việc của nàng.
Bạch Tĩnh mím chặt môi, che dấu nội tâm kinh hoàng và áy náy của mình.
Không ngờ vì mình nhất thời xúc động, muốn giúp Đường Tụng ca ca hả giận, liền làm cho gia đình gặp phiền phức lớn như vậy.
Vương Vân Phong duỗi một ngón tay ra, nói tiếp: “Hay là như vậy đi, tôi cho cô một lựa chọn. Bây giờ đăng bài xin lỗi tôi lên vòng bạn bè, cầu xin tôi tha thứ. Ngày mai đến nhà ăn trường học sinh lỗi tôi. Như vậy tôi có thể cân nhắc buông tha cho công ty của cha cô.’
“Không có khả năng! Anh nằm mơ! Chỉ cần cha tôi lấy được tài chính, rất nhanh sẽ thoát khỏi hoàn cảnh này.” Bạch Tĩnh bị dáng vẻ này của Vương Vân Phong làm cho tức giận, sắc mặt đã đỏ lên.
“Vậy thì tôi muốn xem, ai sẽ ủng hộ tài chính cho ông ta.” Tôn Văn tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tĩnh.
Bạch Tĩnh hơi co người lại.
Vô thức nhìn về phía Tô Thành.
Nghĩ đến quan hệ của hắn và Tô Văn, nội tâm lập tức bừng tỉnh.
Hôm nay hắn gọi mình đến đây, chính là vì chuyện này.
Lại nhìn đám phú nhị đại chung quanh, từng cái ánh mắt lấp lóe.
Nàng chuyển ánh mắt xin giúp đỡ về phía Lý Mộc Tuyết lãnh diễm ưu nhã.
Với thực lực của Tự Nhiên, chắc là có thể làm được.
Với lại vừa rồi nghe nói, bối cảnh của chị Mộc Tuyết này rất sâu.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Lý Mộc Tuyết hơi cúi đầu, yên lặng nhìn giày cao gót của mình.
Nội tâm nàng cũng không bình tĩnh lắm, sợ là lại gây rắc rối như lần trước.
Môi Bạch Tĩnh run lên.
Cảm giác cô độc và sợ hãi khổng lồ bao phủ lấy nàng.
Tôn Văn mỉm cười, duỗi giày cao gót của mình ra.
Có lên tất chân của Bạch Tĩnh.
Thản nhiên nói: “Ngại quá, chân hơi bẩn, vô thức muốn tìm thứ để lau.”
Bạch TĨnh cắn chặt răng, muốn nói gì đó.
Lý Mộc Tuyết ở bên cạnh đã đứng bật dậy.
Một màn này lại quen thuộc đến thế, cũng là bóng mờ lớn nhất trong nội tâm của nàng.
Nhìn thần thái của Tôn Văn, rất tương tự với vị bạch phú mỹ năm đó.
Điều này đã chạm vào lòng tự trọng và nỗi đau lớn nhất của nàng.
Nàng đi giày cao gót, cao gần 1m8, cao hơn Tôn Văn nửa cái đầu.
Nàng nhìn từ trên xuống Tôn Văn, hung hăng nói: “Xong chưa, bắt nạt một cô bé có gì là tài giỏi? Còn có mặt mũi cọ giày lên chân người ta, thật con mẹ nó buồn nôn! Ra vẻ mình cao quý sao? Cút mẹ nó đi!”
Đoạn văn này, nàng đã nhẫn nhịn trong lòng tận hai năm.
Vô số lần mơ thấy một màn này, nàng để sẽ rống lên như vậy.
Bộ ngực sung mãn của nàng phập phồng kịch liệt.
Cảm xúc như còn kích động hơn cả Bạch Tĩnh.
Toàn bộ hiện trường đều rơi vào tĩnh lặng.
Hai mắt Bạch Tĩnh sáng rực rỡ.
Giờ phút này, Lý Mộc Tuyết đang phát sáng trong mắt nàng.
Khi nàng cần sự trợ giúp nhất, Lý Mộc Tuyết đã đứng lên, để nàng cảm nhận được sự ấm áp biến mất đã lâu.
Sắc mặt Tôn Văn lập tức đen xì.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt diễm lệ của Lý Mộc Tuyết, duỗi ngón tay run rẩy: “Cô tính là thứ gì?”
Cố Đông Thăng và Ninh Hân nhìn thấy cảnh này, vội vàng bảo vệ Lý Mộc Tuyết ra sau lưng.
“Tôn tiểu thư đừng giận, Mộc Tuyết, bình tĩnh một chút.”
“Tỉnh táo một chút, hôm nay là sinh nhật, mọi người đừng xung đột.”
Mặc kệ thế nào, cũng không thể để Lý Mộc Tuyết xảy ra chuyện.
Bằng không thì không thể trả lời Đường tiên sinh.
Đó chính là đại nhân vật, chỉ một đêm đã phá hủy công ty kiến trúc Kim Hải, tiện tay gọi 50, 60 nhân viên an ninh đặc biệt của Thịnh Đường đến.
Mấy người quen của Tôn Văn cũng xông lên kéo người.
Tô Thành chủ động đứng trước mặt Lý Mộc Tuyết, khuyên nhủ: “Tôn Văn, đừng kích động!”
Hắn rất có ý nghĩ với Lý Mộc Tuyết, tự nhiên phải đứng ra thể hiện một chút.
Cảm giác được thái độ của mọi người, ánh mắt Tôn Văn co lại.
Ý thức được người phụ nữ này có lai lịch không tầm thường.
Mặc dù bề ngoài phổ thông, nhưng năng lực cá nhân của Tôn Văn rất ưu tú.
Không phải loại người không có đầu óc.
Có thể để Tô Thành và Cố Đông Thăng chủ động che chở.
Vậy chứng tỏ, chí ít thì người phụ nữ này có giá trị cao hơn trong mắt bọn họ.
Tôn Văn buông tay xuống, nhanh chóng áp chế lửa giận trong lòng.
Không cần tranh một hơi ở đây, sau này còn có cơ hội, chờ điều tra rõ ràng rồi tính.
“Bỏ tôi ra, không sao.”
Nhìn thấy Tôn Văn tỉnh táo lại, mọi người cũng thả lỏng tay ra.
“Sau này còn gặp lại.” Tôn Văn liếc nhìn Bạch Tĩnh và Lý Mộc Tuyết một cái, rồi quay người rời đi.
Vương Vân Phong ánh mắt lấp lóe, cũng bước theo sau.
Lý Mộc Tuyết vẻ ngoài vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng thật ra đang rất hoảng.
Sau khi phát tiết uất ức trong lòng, nàng đã thấy hối hận.
Không biết bối cảnh giả dối của mình, có thể hù dọa đối phương hay không.
Hi vọng Đường Tụng có thể thường xuyên mời mình uống sữa bò.
Như vậy, nếu có chuyện xảy ra, cũng có dũng khí mở miệng xin giúp đỡ.