Thứ sáu, ngày 25 tháng 11 năm 2022, trời trong, 1-8 độ C.
Đường Tụng ngồi dậy từ trên giường, bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu có tia nắng ban mai.
Lấy điện thoại ra xem, có không ít tin nhắn chưa đọc.
Thu Thu: Hoa non.jpg.
Thu Thu: “Càng lúc càng lớn, tốc độ sinh trưởng rất nhanh! Thời tiết lạnh dần, mua cho nó một cái giữ ấm trong suốt.”
Đường Tụng nhìn tấm ảnh, hoa non kia càng ngày càng cường tráng hơn, tâm trạng vui vẻ hơn hẳn.
Hắn đầu tiên là khen hai câu, tiếp đó quan tâm nàng và Trương Linh Linh có ở quen hay không, Phạm Thần Nguy kia có quấy rối các nàng không.
Gần đây, thỉnh thoảng hắn sẽ nói chuyện với Thu Thu trên wechat.
Ngoại trừ tìm hiểu tình hình của mầm non, cũng duy trì quan hệ giữa hai người, để hạt giống tăng trưởng rất nhanh.
Tiếp tục kéo xuống dưới.
Có tin của Nhạc Nhạc và Đổng Ngọc Ngôn.
Lý Mộc Tuyết: “Cảm ơn sự xuất hiện và ấm áp của anh, để mùa đông này hạnh phúc, lễ tạ ơn hạnh phúc.”
Phía dưới là ảnh một đôi chân trần, chắc là chụp trên giường, không biết có mặc đồ lót hay không.
Tin này từ 11 giờ đêm qua, lúc đó vẫn là lễ tạ ơn.
Đường Tụng mỉm cười, thưởng thức cặp đùi đẹp này một phen, thuận tay trả lời bằng một emoji tươi cười.
Hiện giờ, hắn đã không phải hắn lúc mới gặp Lý Nhã Lỵ.
Sẽ không vì một tấm ảnh gợi cảm và rục rịch.
Rửa mặt xong.
Thay một bộ đồ thể thao thu đông, bắt đầu chạy quanh tiểu khu.
Chạy bộ có thể đề cao công năng tim phổi, gia tăng lượng hô hấp và dưỡng khí hấp thu.
Với lại có thể cải thiện giấc ngủ, giúp người dễ ngủ và ngủ sâu hơn.
Từ khi nhận được hệ thống đến nay, Đường Tụng hầu như đều chạy 40 phút một ngày.
Nếu hắn bỏ bê rèn luyện, ăn uống không quy luật.
Vậy không lâu sau, cơ bụng và cơ liên sườn sẽ biết mất.
Vất vả lắm mới có thân thể khỏe mạnh cường tráng, hắn tự nhiên rất trân quý.
“Đường Tụng, chào buổi sáng!” Khi chạy qua tòa nhà số 8, một ông chú trung niên chạy theo sau.
Đường Tụng mỉm cười nói: “Anh Mã, chào buổi sáng.”
Đây là cũng là người trong tiểu khu, tên là Mã Thanh.
Nghe nói làm ngành trang phục.
Trong tiểu khu không có nhiều người thường xuyên rèn luyện buổi sáng, một tới hai đi nên hai người cũng quen biết.
Mã Thanh dù hơn 40, nhưng ăn mặc rất mốt.
Đồ thể thao thời thượng bó sát người, mũ vận động.
Trên cổ tay là smart watch.
Mã Thanh vừa mới đi ra ngoài, thể lực vẫn full bình.
Chạy theo Đường Tụng 10 phút, liền thở hổn hển, thả chậm bước chân.
Trong lúc đó, Mã Thanh nói khá nhiều về tình hình công ty trang phục của mình, hi vọng có cơ hội hợp tác.
Chạy đủ 40 phút, Đường Tụng thả chậm bước chân.
Đi đến khu hoạt động, bắt đầu đánh một bộ Thái Cực Quyền dưỡng sinh.
Liền nhìn thấy Mã Thanh đang trò chuyện với một ông anh khác ở phía xa xa.
Đường Tụng lắc đầu cười, không thể không thừa nhận, người ta đúng là biết ăn nói, giỏi tìm cơ hội.
Có thể ở tại Yến Giang Biệt Viện, cơ bản đều là người có tiền.
Dù sao một căn nhà ‘nhỏ’ ở đây cũng có giá gần 5 triệu.
Nói không chừng trò chuyện một phen, liền có thể kiếm được một đơn hàng.
…
9 giờ sáng.
Một chiếc Rolls Royce, hai chiếc Benz lái ra khỏi cao ốc Nguyệt Thành.
Tạ Vũ Đồng ngồi ngay ngắn ở ghế sau, bắt đầu giới thiệu hành trình ngày hôm nay cho Đường Tụng.
Nàng mặc một thân OL thành thục tài trí, cảnh đẹp ý vui.
Tạ Vũ Đồng là một nữ cường nhân cuồng công việc, lòng sự nghiệp rất nặng.
Trong thời gian làm việc, nàng luôn nghiêm túc kính cẩn.
Đường Tụng nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng gật gù.
Không biết từ lúc nào, tay đã dời lên đôi chân thon dài thẳng tắp kia.
Tạ Vũ Đồng chợt cứng lại, trên mặt hiện lên vẻ đỏ ửng.
Đè lại tay của Đường Tụng, nói tiếp: “Cuối tuần chúng ta sẽ bắt đầu thử kinh doanh, đã gửi bản kế hoạch hoạt động tiếp thị, marketing cho ngài rồi. Ngoài ra, chúng ta cần tăng tốc độ huấn luyện nhân viên. Tôi muốn tạm thời rút ngắn thời gian kinh doanh của tiệm chính, điều nhân viên đi tham gia huấn luyện…”
Đường Tụng tựa vào ghế, tay đã không sờ loạn.
Ngửi mùi nước hoa tươi mát, nghe giọng nói dịu dàng của ngự tỷ.
Nắng ấm đánh vào nửa gương mặt của hắn, Đường Tụng nhắm mắt lại.
4 giờ chiều.
Chuông điện thoại vang lên, cắt đứt cuộc trò chuyện của Đường Tụng với nhân viên phòng thị trường.
Nhìn dãy số, là Thạch Kính Vũ của giải trí Tinh Thành.
Đường Tụng nhíu mày, cũng đoán được ý đồ của đối phương.
Nghe máy.
“Alo, Đường tiên sinh, quấy rầy rồi, không biết anh có tiện nói chuyện không?”
“Thạch tổng, mời nói.”
“Đường tiên sinh, tối nay có rảnh không? Tổng giám đốc đầu tư chiến lược của tập đoàn Tinh Thành, Chu Minh Du tiên sinh muốn mời anh ăn tối.”
Đường Tụng biết đối phương đến vì cổ phần trên tay mình.
Hai ngày gần đây, Thạch Kính Vũ và Đổng Thanh Lâm đều liên lạc với hắn, hỏi hắn đã quyết định chưa.
Đều nhận được đáp án là phủ định.
Hắn không thiếu tiền, đây lại là cổ phần do hệ thống ban thưởng, nói không chừng tương lai sẽ phát động nhiệm vụ tương quan, hoàn toàn không cần bán.
Thạch Kính Vũ như nhận ra vẻ chần chờ của hắn, tiếp tục nói: “Chủ yếu là Chu tổng muốn làm quen với một thanh niên tài tuấn như Đường tiên sinh. Về phần hợp tác, chúng tôi sẽ dựa trên nguyên tắc đôi bên cùng có lợi, tôn trọng ý kiến cá nhân của anh.”
“Cũng được, không có vấn đề.” Đường Tụng trực tiếp đáp ứng.
Sản nghiệp tăng lên, xã giao là không thể tránh được.
Hơn nữa hắn cũng có nhiệm vụ ‘phát triển quan hệ’ trong người.
Quản lý cấp cao của tập đoàn Tinh Thành, hẳn là phù hợp yêu cầu.
“Được, lát tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh.”
Cúp máy, liền nhận được một tin nhắn.
…
7 giờ tối, chiếc Rolls Royce đã dừng bên ngoài ‘câu lạc bộ tư nhân Cổ Ý’.
Đường Tụng xuống xe, nói tên mình.
Quản lý đại sảnh xinh đẹp quyến rũ, mặc quần áo triều Hán dẫn hắn vào trong.
Bên trong tràn đầy mỹ cảm cổ xưa.
Trên hành lang rộng rãi treo đầy tranh chữ, tranh sơn thủy…
Xuyên qua hành lang.
Tầm mắt rộng rãi sáng sủa.
Bên trong đại sảnh rộng rãi, Đường Tụng thấy đàn cổ, cờ, sách, tranh, trà, hoa…
Phong cách rất trang nhã, tràn đầy văn hóa phương đông.
Làm cho toàn bộ không gian xa xỉ mà có độ, giản lược mà bất phàm.
Đi vào một gian phòng, một bóng người nhiệt tình tiếp đón.
Nắm chặt tay Đường Tụng.
“Đường tiên sinh, nghe danh đã lâu! Tôi là Chu Minh Du, đang làm ở bộ phận đầu tư chiến lược tập đoàn Tinh Thành, cậu gọi tên lão Chu là được.”
Đường Tụng yên lặng đánh giá người trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn này.
Hình thể thon gầy, tóc có chút hoa râm.
Ánh mắt sáng ngời, làn da không tệ, có vẻ rất có tinh thần.
“Chu tổng khách khí rồi.”
Chu Minh Du vỗ vỗ bả vai hắn: “Ha ha, Đường tiên sinh, mời ngồi! Vẫn muốn gặp cậu một lần, cuối cùng cũng được như nguyện. Thật sự là tuấn tú lịch sự, gặp mặt càng hơn nghe danh.”
Hai người ngồi xuống bàn cơm, trò chuyện một lúc.
Đồ ăn lần lượt đưa lên.
Một lần có một món ăn, Chu Minh Du đều sẽ giới thiệu kỹ càng cho hắn, từ nguyên liệu, cách làm…
Phục vụ mang rượu vang lên, nhẹ nhàng rót cho hai người.
Keng… hai người cụng ly.
Đường Tụng uống một ngụm, cảm giác hương vị rất thuần, mùi thơm nức mũi.
Nhìn chai rượu một chút, Petrus.
Hắn không hiểu rượu vang, nhưng cũng có thể đoán được, chai rượu này tuyệt đối không kém hơn chai Lafite hắn mua lần trước.
Hai người vừa ăn cơm, thỉnh thoảng lại cụng ly.
Chu Minh Du cũng không trực tiếp nói chuyện cổ phần.
Trái lại nói rất nhiều về đầu tư, chính sách quốc gia, sáng tạo sản nghiệp…
Kiến giải của Chu Minh Du rất sâu sắc, với lại có kinh nghiệm nhiều năm trong ngành.
Rất nhiều quan điểm đều có những ví dụ sâu sắc, để Đường Tụng được gợi ý rất nhiều.
Mặc dù hắn đọc rất nhiều sách, nhưng dù sao cũng chỉ là lý thuyết nhiều hơn thực tiễn.
Kém hơn loại người như Chu Minh Du không ít.