Trương Quan Minh quay đầu nhìn cháu gái, kinh ngạc nói: “Ah… Đường tiên sinh quen Linh Linh?”
“Đương nhiên, chúng tôi là bạn tốt.” Đường Tụng gật đầu.
“Vậy… vậy đúng là duyên phận!” Sắc mặt Trương Quan Minh lập tức đỏ lên.
Ông là một người thành thật, có thể trở thành quản lý, đều là dựa vào năng lực và mồ hôi.
Bây giờ lại biết, cháu gái ruột mình là bạn của chủ cao ốc Nguyệt Thành.
Đây quả thực là cơ duyên từ trên trời rơi xuống.
Phải biết, toàn bộ công ty bọn họ đều phục vụ cho vị Đường tiên sinh này.
Lời nói của vị này còn ‘nặng’ hơn cả tổng giám đốc Lý Vũ Kiệt.
Đường Tụng cười với Trương Linh Linh: “Vừa mới ăn cơm ở bên kia, trùng hợp gặp mấy chị em của cô, nghe nói cô ở đây, nên vào chào hỏi, không ngại chứ?”
“Đương nhiên không ngại.” Trương Linh Linh ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn vào mắt Đường Tụng.
Quá mẹ nó lúng túng.
Vừa mới lấy ảnh người ta ra chém gió, người ta liền tìm đến cửa.
Nếu như bị vạch trần, vậy nàng sẽ mất hết thể diện.
Họ hàng thì cũng thôi, dù sao họ đều không tin.
Chủ yếu là Đường Tụng, nàng chỉ hận không đào được cái lỗ để chui xuống.
Cha mẹ Trương Linh Linh nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ không tin trong mắt nhau.
Chuyện này… hình như không giống như bọn họ nghĩ.
Linh Linh vậy mà lại có một người bạn như vậy thật.
Chẳng lẽ là vị Đường tiên sinh này tặng xe cho nàng thật?
“Đường tiên sinh, mời ngồi mời ngồi, Linh Linh, mau chiêu đãi Đường tiên sinh.”
Trương Quan Minh mời Đường Tụng ngồi xuống cạnh Trương Linh Linh, lại cầm một bộ đồ ăn sạch đến.
“Đình Đình, đi lấy thêm ghế, ngồi cạnh Băng Băng đi.”
“Thành Húc, mau đi gọi gọi thêm mấy món ăn.”
“Quan Kiệt, mở thêm chai Mao Đài đi.”
Mấy người họ hàng khác đều trở nên co quắp.
Thật sự là khí thế của Đường Tụng, và thái độ của Trương Quan Minh làm cho bọn họ phát giác được, địa vị của đối phương rất lớn.
Phải biết, dù là đối với Củng Vân Tiêu, thì Trương Quan Minh cũng chỉ khách khí theo lễ phép mà thôi, vẫn còn ra vẻ trưởng bối.
Nhưng đối mặt với vị Đường tiên sinh này, thì lại có vẻ hơi … hèn mọn.
Ánh mắt Củng Vân Tiêu lập lòe, nội tâm rất khó chịu.
Đang điên đang lành, sao lại đổi nhân vật chính rồi?
Sắc mặt Trương Quan Anh cũng rất khó coi.
Hôm nay là ông mở tiệc chiêu đãi Kim Quy Tế, cho mình thêm thể diện.
Họ Đường này vừa đến, trái lại là tăng thể diện cho nhà Quan Kiệt.
Trương Quan Minh rót cho Đường Tụng một chén.
Nhiệt tình nói: “Đường tiên sinh, Linh Linh là cháu ruột tôi, trước đó vẫn không biết con bé là bạn của ngài.”
Đường Tụng khách khí vài câu, biểu cảm có chút mất tự nhiên.
Hắn cũng rất xấu hổ, tự nhiên chạy vào buổi tụ họp của gia đình người ta.
Ở nơi này, hắn chính là người ngoài, trừ Trương Linh Linh thì không quen ai.
Cũng không biết nên nói gì.
Hắn liếc nhìn Trương Linh Linh đang lúng túng cúi đầu, cũng đoán được tâm tư của nàng.
Vươn tay vỗ vỗ đùi nàng, xúc cảm rất tốt.
Trương Linh Linh giật mình, vội vàng ngồi thẳng.
Vốn nhìn thấy Đường Tụng, thì phải vui vẻ mới đúng.
Tiếc là nàng đang chột dạ, thật sự là đứng ngồi không yên.
“Không giới thiệu cho tôi sao?” Đường Tụng nhắc nhở.
Dù sao Trương Linh Linh cũng là người ở giữa.
Nếu nàng không nói gì, những người khác không tiện mở miệng.
Trương Linh Linh ngẩng người, ngẩng đầu nhìn một vòng.
Đột nhiên ý thức được, cha mẹ mình cũng ở đây.
Sắc mặt nàng lập tức đỏ bừng.
Đây coi như là ra mắt phụ huynh nhỉ?
Nàng nuốt nước miếng, nói không to không nhỏ: “Đây là Đường… Đường Tụng, là bạn của con.”
Tiếp đó lại giới thiệu cha mẹ họ hàng cho Đường Tụng.
Đường Tụng nở nụ cười lễ phép.
Giới thiệu đến cô cả, Trương Thu Cúc thật sự không nhịn được tò mò.
Trực tiếp mở miệng hỏi: “Đường Tụng, nghe Linh Linh nói là cậu tặng xe cho con bé à?”
Trương Linh Linh lập tức thấp thỏm.
Xong, nên đến vẫn phải đến!
Đường Tụng gật đầu, cười khẽ: “Linh Linh rất thích chiếc xe đó, nên cháu tặng một chiếc, xem như công vụ thay cho đi bộ ở trường học.”
Đây không phải nói láo, dù sao thì ‘ưu đãi của nam thần’ cũng dựa vào nguyện vọng của nàng.
Nghe thấy Đường Tụng nói vậy, cả bàn cơm lập tức yên tĩnh lại.
Ánh mắt mọi người đều biến đổi.
Khá lắm! Hào phóng như vậy sao?
Trước đó Trương Linh Linh nói ra, cơ bản là không ai tin.
Dù sao cũng là xe sang mấy trăm ngàn.
Thừa tiền à?
Trương Quan Minh thầm giật mình.
Ông cũng nghe thấy mấy lời nghị luận lúc nãy.
Nhưng không ngờ người theo đuổi Linh Linh lại là Đường Tụng.
Vốn cho rằng Đường tiên sinh và Linh Linh chỉ là bạn bè bình thường, nhưng bây giờ xem ra, không phải như vậy rồi.
Ông nhìn Trương Linh Linh, lại nhìn Đường Tụng một chút, cảm giác thật sự không tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ…?
Không thể nào?
Ông bắt đầu hít thở dồn dập.
Trương Minh Khiết vẫn luôn yên lặng, cắn cắn môi dưới.
Nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của Đường Tụng.
Nội tâm ngũ vị tạp trần, vừa chua vừa chát.
Em họ từ nhỏ đến lớn đều bị mình bỏ lại phía sau, một mực không đáng chú ý, mình vẫn không để vào mắt.
Vậy mà đột nhiên trở nên xa lạ.
Trương Minh Khiết truy vấn: “Vậy tại sao anh lại tặng Linh Linh xe đắt như vậy?”
Mọi người đều nghiêng tai lắng nghe.
Đây là cũng chuyện họ tò mò nhất.
Không thể nào như Linh Linh nói được nhỉ? Là vì thích Linh Linh!
Một thanh niên xuất chúng như vậy, nếu nói Linh Linh theo đuổi đối phương thì bọn họ sẽ tin.
Đường Tụng liếc nhìn ánh mắt vô cùng khẩn trương của Trương Linh Linh, cười nói: “Tặng quà cho con gái, đương nhiên là vì theo đuổi cô ấy rồi.”
“Chuyện này…”
“Ah…”
“Cái gì?”
“Lại là thật?!”
…
không ít người đều cảm thấy như mơ.
Cha mẹ Trương Linh Linh cũng nhìn con gái mình bằng ánh mắt khác.
Con gái mình trở nên đắt hàng như vậy từ bao giờ?!
Một thanh niên đẹp trai như vậy, còn tặng xe sang, vậy mà còn chướng mắt?
Mấy cô em họ của Trương Linh Linh đều là hai mắt tỏa sáng.
Các nàng đều đang ở tuổi ảo tưởng về tình yêu, cảm giác chị Linh Linh chính là nữ chính trong tiểu thuyết mình đang xem.
Chỉ là không biết bị Đường Tụng này là nam chính, hay là nam 2 tình sâu, hoặc là nam 3 yên lặng nỗ lực.
Trương Linh Linh nắm chặt tay, cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài.
Mặc dù biết Đường Tụng đang giúp mình, nhưng không trở ngại việc nàng suy nghĩ lung tung.
Nàng nghĩ đến cái ôm trong phòng học hôm đó.
Nghĩ đến bàn tay véo má mình của hắn.
Nghĩ đến rất nhiều rất nhiều.
Nếu là thật thì tốt!