Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 524 - Chương 524: Đến Tìm Linh Linh

Chương 524: Đến tìm Linh Linh Chương 524: Đến tìm Linh Linh

Trong phòng.

Trải qua nửa tiếng nói chuyện.

Đường Tụng đã có một ấn tượng hoàn chỉnh với giải trí Tinh Thành.

Cũng hiểu đại khái về các mối quan hệ trong nội bộ.

Mấy năm nay, tập đoàn Tinh Thành vẫn luôn tiến hành xâm nhập vào nội bộ công ty.

Bây giờ, họ đã hoàn toàn khống chế được công ty, các bộ môn quan trọng như tài vụ, pháp vụ, nhân lực, đầu tư… đều nằm trong tay họ.

Lúc trước tập trung vào lĩnh vực MCN, dưới cờ có hơn 20.000 idol mạng.

Hơn 1000 nhãn hiệu hợp tác lâu dài, nghệ sĩ chất lượng tốt có hơn 3000.

Còn có mấy streamer có mấy chục triệu fan đang bán hàng online.

Bây giờ đang tích cực tiến vào lĩnh vực giải trí.

Bao quát âm nhạc, điện ảnh, hoạt hình, chế tác…

Giữa năm nay bắt đầu đầu tư hai bộ phim điện ảnh, được xưng là dã tâm bừng bừng.

Keng… ba người cụng ly.

Quách Trường An chân thành nói: “Ngài yên tâm, tôi sẽ mau chóng chỉnh lý tình hình của các bộ môn rồi gửi cho ngài. Sau đó ngài có an bài gì, cứ liên hệ với tôi là được.”

Lâm Nhiên lấy dũng khí nói: “Tôi cũng vậy.”

Đi ra khỏi phòng.

Đường Tụng cau mày suy tư về những tin tức mới đạt được.

Đột nhiên nghe thấy tiếng xì xào ở phía trước.

“Là cậu ta? Người thật sao lại có khí thế mạnh thế?”

“Tuyệt đối chính xác, giống hệt ảnh!”

“Trùng hợp vậy? Chẳng phải là có thể đi nghiệm chứng lời nói của Linh Linh rồi sao?”

“Chị dâu, chị lên đi.”

“Đi thì đi! Chị cũng muốn xem Linh Linh ngụy biện thế nào!”

Đường Tụng ngẩng đầu nhìn qua.

Một cô gái ăn mặc trang điểm lộng lẫy đi qua.

Hai người nhìn nhau, nàng mặt đỏ tim run: “Soái ca, anh quen biết Trương Linh Linh không?”

“Có quen.” Đường Tụng nhíu mày hỏi: “Các cô là?”

“Tôi… tồi là chị dâu họ của Linh Linh, vừa rồi Linh Linh cho chúng tôi xem ảnh của anh, đúng là trùng hợp.”

Đặng Gia cảm thấy chân mình hơi mềm.

Nói chuyện với vị này, luôn có một loại cảm giác áp bách.

Đường Tụng kinh ngạc: “Linh Linh cũng ở đây?”

“Ở phòng kia, vừa rồi còn nhắc đến anh.”

“A? Nói gì?” Đường Tụng tò mò hỏi.

Thư Mỹ Đình ở sau lưng lập tức nói: “Chị Linh Linh nói anh theo đuổi chị ấy, nên đã tặng chị ấy một chiếc Benz.”

Khóe miệng Đường Tụng cong lên, trong đầu hiện ra dáng vẻ đắc ý của Trương Linh Linh.

Hình như thấy được dáng vẻ lúc nàng chém gió vậy.

Nhịn không được mà muốn đi trêu chọc nàng, không biết nàng nhìn thấy mình thì sẽ có biểu cảm gì.

Nói đến, lúc nãy cũng nhận được ảnh của nàng.

Ăn mặc hoàn toàn khác biệt với phong cách trước kia.

Đúng là muốn nhìn thử một lần.

Đặng Gia thấy Đường Tụng không nói gì, nhịn không được mà hỏi: “Soái ca, việc này là thật sao?”

Trương Linh Linh có thể quen biết một nam sinh như vậy đã là không dễ, chẳng lẽ đối phương lại thật sự thích Linh Linh?

Đường Tụng cúi đầu cười nói: “Đương nhiên là thật, có cần tôi qua chứng minh giúp Linh Linh không?”

“A?!”

“Chuyện này…”

“Không thể nào? Nói đùa đúng không?”

Nghe thấy Đường Tụng trả lời.

Mấy chị em đi vệ sinh đều khiếp sợ.

Bọn họ nhìn Đường Tụng.

Thấy thế nào cũng không liên hệ được với người theo đuổi Linh Linh cả.

Đường Tụng thành thật nói: “Không đùa đâu, tôi quen Linh Linh mấy tháng rồi. Lần đầu gặp mặt đã thích, hay là để tôi vào chào hỏi?”

“Được…” Đặng Gia có hơi xấu hổ.

Không ngờ lại là thật.

Mẹ nó, đúng là mở rộng tầm mắt.

Đi đến cuối hành lang.

Thư Mỹ Đình mở cửa phòng.

Đỏ mặt, có chút câu nệ nói: “Mời vào.”

Đường Tụng nghe thấy tiếng thảo luận ầm ĩ ở bên trong.

Hình như có cả nam nữ già trẻ.

Hắn có hơi kỳ lạ: “Lẽ nào là buổi tụ họp của đại gia đình?”

“Đúng nha.” Một cô bé nhỏ tuổi đáp.

Khóe mắt Đường Tụng giật giật, có chút tiến thối lưỡng nan.

Hắn vốn cho rằng chỉ có mấy anh chị em nhà Linh Linh gặp mặt ăn cơm.

Không ngờ là cả một đại gia đình, đoán là có cả cha mẹ ông bà.

Mình đi vào làm gì? Quá xấu hổ!

“Đình Đình, Băng Băng, đứng ở cửa làm gì? Mau vào đi! Ông ngoại nhiều tuổi, không chịu được gió lạnh!” Trương Thu Cúc kêu lên một tiếng.

“Mau vào nha!” Thư Mỹ Đình vội vàng vẫy tay với Đường Tụng.

“Đúng nha, chị Linh Linh ở bên trong.”

Đường Tụng nhìn ánh mắt của các nàng, đành phải đi vào.

Hắn liếc nhìn một vòng, liền thấy Trương Linh Linh đang cắm đầu ăn cơm.

Cách ăn mặc giống hệt với tấm ảnh.

Đường Tụng đảo mắt qua ngực nàng, nhịn không được mà nhếch miệng cười.

Cảm giác nàng quá quan tâm đến cup, thật ra nhỏ một chút cũng không sao.

Bóng rổ có cái tốt của bóng rổ, bóng bàn cũng có ưu thế của bóng bàn.

Người nhìn thấy Đường Tụng đầu tiên chính là Trương Thu Cúc đang nhìn chằm chằm ra cửa.

Vừa định quát con gái Bành Băng Băng của mình, liền thấy một bóng dáng quen thuộc.

Ánh mắt bà trì trệ, hình như là người theo đuổi Linh Linh?

Thư Mỹ Đình cười hì hì nói: “Chị Linh Linh, xem ai đến này?!”

Theo tiếng nói của Thư Mỹ Đình.

Bầu không khí trong phòng dần dần yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Đường Tụng.

Dáng người tuyệt vời phối hợp với bộ âu phục xanh đậm, để hắn lộ ra vẻ ưu nhã và đoan chính.

Môi mỏng mũi thẳng, mắt như sao sáng, làn da trắng lạnh, không có gì để bắt bẻ.

Khí chất lạnh lẽo mà cao quý.

Đó là một người thanh niên cực kỳ xuất chúng.

Hắn xuất hiện trong phòng, lập tức trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

Củng Vân Tiêu vốn đang xuân phong đắc ý, lập tức có vẻ không đáng chú ý.

Trương Linh Linh trợn tròn mắt, há hốc miệng.

Có chút hoài nghi mình đang nằm mơ.

Sao vừa ‘thổi ngưu’ (chém gió) xong, ngưu (trâu) liền chạy đến tìm nàng rồi?

Ngay khi tất cả mọi người sững sờ.

Người lên tiếng đầu tiên lại là bác hai Trương Quan Minh.

Ông nhảy dựng lên, thân thể hơi run: “Đường tiên sinh? Sao ngài lại ở đây? Chuyện này…”

Đường Tụng liếc mắt nhìn người trung niên kích động này.

Hơi quen mắt, nhưng không nhớ nổi.

Hắn nghi ngờ hỏi: “Ông là?”

Trương Quan Minh xoa xoa tay, khẩn trương nói: “Tôi là Trương Quan Minh của bộ phận công trình, công ty quản lý Tụ Thành. Lần trước ngài đến công ty thị sát, tôi còn báo cáo công việc với ngài.”

Đường Tụng cẩn thận nhớ lại, lúc này mới nhớ ra.

“Thì ra là quản lý Trương.”

Những người khác đều bị biến cố bất ngờ này làm cho không biết làm sao.

Từ lời nói của Trương Quan Minh, hình như người trẻ tuổi này có địa vị rất không tầm thường.

Trương Quan Anh uống đến đến mặt mày đỏ ửng, lập tức lên tinh thần, nhìn Đường Tụng một chút, lại nói nhỏ với Trương Quan Minh: “Vị này là?”

Trương Quan Minh không trả lời, mà chạy chậm qua, kích động bắt tay Đường Tụng: “Đường tiên sinh, ngài đến đây có chuyện gì sao?”

Đường Tụng chỉ chỉ Trương Linh Linh đang ngẩn người: “Tôi đến tìm Linh Linh.”

Bình Luận (0)
Comment