Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 529 - Chương 529: Bạn Học Cũ Của Nhạc Nhạc

Chương 529: Bạn học cũ của Nhạc Nhạc Chương 529: Bạn học cũ của Nhạc Nhạc

Thấy phần thưởng, Đường Tụng lập tức ngồi thẳng.

Trong đầu xuất hiện bờ mông đào mật của Nhạc Nhạc, hình dáng sung mãn, xúc cảm mềm mại co dãn…

Cộng thêm thường xuyên chăm sóc, vô luận vẻ ngoài hay xúc cảm đều vô cùng tuyệt vời.

Nếu như có thêm kỹ năng, rất khó tưởng tượng sẽ như thế nào.

Ấn vào xem xét.

Bờ mông linh hoạt: Kỹ năng bị động, khi nhân vật và túc chủ ở chung một trong không gian, cường độ và tình dẻo, độ linh hoạt của cơ bắp trên mông sẽ tăng mạnh, bờ mông (nhanh nhẹn +15, sức chịu đựng +5).

Một kỹ năng quá nice, bờ mông nhanh nhẹn +15, tuyệt đối là bật hack.

Dùng động cơ chạy bằng điện để hình dung cũng không đủ.

Cũng không biết so sánh với miệng lưỡi trơn tru của Lỵ Lỵ thì thế nào.

Trong lòng Đường Tụng khẽ động.

Chờ Nhạc Nhạc thu hoạch được kỹ năng này, có thể để cho hai nàng tụ họp một lần.

Nhìn xem kỹ năng chơi bóng của ai càng hơn một bậc.

Với tư cách là hai nhân vật chiêu mộ sớm nhật, cái liên kết này cũng rất có ý nghĩa.

Có thể gia tăng tình cảm của cầu thủ.

Đường Tụng đứng dậy, nhìn thời gian.

Mới 4 giờ chiều.

Nhìn vị trí của Trình Nhạc Nhạc.

Đường Tụng vội vàng thay quần áo, cầm chìa khóa xe, đi xuống lầu.

Thành cổ ở huyện Định cách Yến Giang Biệt Viện không xa.

Hiện giờ không tắc đường, lái xe chỉ hơn nửa tiếng.

Rất nhanh, chiếc Panamera đen tuyền đã lao ra ngoài.

Đầu đông, Thành cổ bị thời gian chế tạo thành một bức tranh thủy mặc yên tĩnh mà xinh đẹp.

Tản mát ra một loại vận vị cổ điển đặc biệt.

Ánh nắng xuyên qua các cành cây, vẩy lên con đường lát đá của thành cổ, bầu không khí tràn ngập yên bình và ấm áp.

Trình Nhạc Nhạc cầm máy ảnh DLS Nikon D6, khoác balo, buộc tóc đuôi ngựa.

Mặc một chiếc áo jacket rộng rãi và quần jean.

Đi trên con đường mòn phủ kín lá ngân hạnh màu vàng kim.

Thỉnh thoảng lại dừng lại chụp ảnh.

Bên cạnh nàng là mấy người bạn đại học.

Có Lưu Hải Lệ và Triệu Tử Linh cùng lớp, có Lý Mạt cùng phòng ký túc xá.

Bởi vì Đường Tụng, nên trên một ý nghĩa nào đó, nàng cũng coi như là tự do tài chính.

Có thể lựa chọn cách sống mà mình thích.

Mấy tháng ở đại học, Trình Nhạc Nhạc trưởng thành rất nhiều.

Tính cách càng ngày càng sáng sủa, nụ cười trên mặt càng ngày càng nhiều.

Trên người tràn đầy sức sống và tự tin.

Khiến không ít du khách liếc mắt, quay đầu, thậm chí là chụp ảnh.

Nàng cũng không quan tâm, mà vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng tâm sự với mấy người bạn.

Hai ngày cuối tuần, nàng và mấy người bạn đặt phòng ở nhà khác quanh thành cổ.

Cầm thẻ học sinh, ăn các món ngon, ngắm nhìn phong cảnh.

Trong ‘Long Hưng tự’, nàng dùng chuông gió và tơ hồng để cầu phúc cho người nhà và Đường Tụng.

Gần chạng vạng tối, các nàng lại leo lên tường thành.

Ánh chiều tà tráng lệ làm cho toàn bộ thành cổ nhiễm lên một tầng vàng kim, lộ ra phong cách cổ xưa trang trọng.

Ngẫu nhiên có lá rụng bị gió thổi lên, phiêu đãng trên tường thành.

Trình Nhạc Nhạc nhìn phía trước, tựa như cảm nhận được dòng sông lịch sử chạy xiết qua.

Cảm nhận được cảm giác nặng nề của thời đại đó.

Thời gian tựa như dừng lại ở giờ phút này.

Trong nội tâm nàng có rất nhiều cảm xúc.

Lấy ống kính 17-35mm ra, thành thạo thay đổi.

Giơ máy ảnh DLS lên, ghi chép lại một màn này.

“Nhạc Nhạc, giúp mình chụp một tấm đi.” Lý Mạt giang hai tay, đưa lưng về phía chiều tà.

Trình Nhạc Nhạc mỉm cười, điều chỉnh góc độ và ánh sáng, rồi chụp cho nàng một tấm ảnh.

Lý Mạt chạy qua xem, giơ ngón tay cái lên: “Quá đẹp, trình độ chụp ảnh của cậu càng ngày càng cao! Nếu mấy tên bạn trai cũ của mình có một nửa trình độ của câu, vậy mình cũng không nỡ chia tay bọn họ.”

“Cậu là… Trình Nhạc Nhạc?” Một giọng nam từ tình chợt vang lên bên cạnh.

Trình Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn qua.

Đó là một nam sinh mặc áo len màu xám trắng, quần thường rộng rãi, giày trắng.

Trên vai khoác một balo lệch vai.

Dáng người cao to, khí chất thanh thản sạch sẽ, tướng mạo thì rất nén lòng mà nhìn.

Cũng có thể coi là một soái ca.

Bên cạnh còn có một nữ sinh trang điểm đậm, tóc màu rượu vang, áo khoác tất chân, dáng người rất khá.

Trình Nhạc Nhạc nhìn hai người này, cảm giác rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ nổi tên.

Ánh mắt nam sinh lóe lên vẻ kinh diễm, nói: “Quả nhiên là cậu! Nhưng thay đổi quá nhiều, nếu không phải có người gọi tên cậu, tôi cũng không dám nhận. Tôi là La Hạo Vũ, cậu chưa quên chứ?”

Trình Nhạc Nhạc nghe thấy cái tên này, lập tức nhớ ra.

Là bạn cấp 3, học rất giỏi, hồi đó hơi béo và trắng.

Về phần tướng mạo, nàng đúng là không nhớ rõ.

Dù sao khi đó nàng rất bận, ngoại trừ học tập còn phải chiếu cố gia đình.

Sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp vào nhà máy bột mì.

Chịu đựng 3 năm trời trong đó, cũng không có tâm tư đi nhớ lại.

Ngoại trừ mấy người bạn thường xuyên nói chuyện trên mạng, thì đã quên gần hết những người còn lại.

“Nhớ rồi.” Trình Nhạc Nhạc gật đầu, cười nói: “Cậu cũng thay đổi rất nhiều, tôi nhớ trước kia cậu đeo kính, trắng trắng mập mập, bây giờ thì gầy đi nhiều, cũng có tinh thần hơn.”

La Hạo Vũ nhìn nụ cười tươi đẹp và dáng người gợi cảm của Trình Nhạc Nhạc.

Trái tim bắt đầu đập thình thịch.

Bỗng nhiên muốn chạy đến đây chơi, lại bất ngờ gặp được cô gái xinh đẹp mình từng thích.

Đại khái, thì đây chính là duyên phận đến đi.

Thời cấp ba, mặc dù Trình Nhạc Nhạc rất ngột ngạt ít nói, nhưng vẫn rất được hoan nghênh trong quần thể nam sinh.

Thành tích của nàng ưu tú, tướng mạo xinh đẹp, tính cách ôn nhu kiên cường.

Có không ít người thầm mến nàng.

La Hạo Vũ chính là một trong số đó.

Nhưng trước kia hắn rất béo, hơi tự ti, nên chưa từng tỏ tình.

Về sau nghe nói Trình Nhạc Nhạc không học đại học, hắn còn khó chịu rất lâu, cũng cảm thấy đáng tiếc thay đối phương.

Với khả năng của Trình Nhạc Nhạc, nếu tập trung vào học tập, hoàn toàn có thể vào mấy trường nổi tiếng.

Bây giờ hai người gặp lại trên tường thành, cả hai đều ưu tú hơn ngày xưa rất nhiều.

Trong đó mang theo số mệnh và ràng buộc, khiến hắn cảm xúc bành trướng.

“Cậu thật sự là Trình Nhạc Nhạc?” Cô gái trang điểm đậm bên cạnh nghi hoặc hỏi.

Nghe thấy giọng nói này, Trình Nhạc Nhạc nhìn kỹ một lần, giật mình nói: “Cậu là… Lý Nhã Tĩnh?”

La Hạo Vũ vội vàng giải thích: “Đúng vậy, chúng tôi đều học ở đại học công nghiệp Yến Thành, lần này đến tìm linh cảm cho luận văn tốt nghiệp.”

Lý Nhã Tĩnh biến sắc mặt, trong lòng nổi lên cảm giác nguy cơ to lớn.

Ba năm học đại học này, nàng và La Hạo Vũ đi lại rất gần, nhìn tận mắt đối phương giảm béo, trở nên càng ưu tú hơn.

Nhất là còn tiến vào một công ty đầu tư lớn, tương lai rất tươi sáng.

Lúc này nàng mới không e dè nữa, quả quyết phát động thế tiến công.

Không ngờ vừa bồi dưỡng được chút tình cảm, lại gặp được kình địch.

Trình Nhạc Nhạc vốn rất xinh đẹp, hiện giờ lại còn rất có khí chất.

“Cậu đang … công tác tại Yến Thành?” La Hạo Vũ cẩn thận hỏi, lo lắng tổn thương lòng tự trọng của nàng.

Dù sao chuyện không được học đại học này, cũng là một vết thương trong lòng nàng.

Trình Nhạc Nhạc cười lắc đầu, giải thích một câu: “Không phải, đang đi học ở Yến Thành.”

“Cậu…” Nội tâm La Hạo Vũ run lên.

Hình tượng một nữ sinh ưu tú kiên cường độc lập đã sôi nổi trên giấy.

Vì gia đình mà từ bỏ việc học, nhiều năm sau lại trở lại quỹ tích vốn có.

Trong đó có không biết bao nhiêu gian nan và hiểm trở.

Hắn thở dài, cảm khái: “Tốt thật!”

Con ngươi Lý Nhã Tĩnh lập lòe, thầm mắng một tiếng: “Dối trá!”

Trình Nhạc Nhạc tốt nghiệp trung học xong thì vào nhà máy làm.

Bây giờ nói là đi học, nếu không nói láo, thì chính là học trung cấp hoặc tại chức.

Bản chất hoàn toàn khác với bọn họ.

Nhưng nội tâm cũng thả lỏng hơn, ngoại hình của mình dù không bằng người ta, nhưng có nội hàm hơn, bằng cấp và công việc đều vượt rất xa.

So với Trình Nhạc Nhạc, mình càng xứng với La Hạo Vũ hơn.

“Xin chào, tôi là bạn cấp 3 của Trình Nhạc Nhạc, La Hạo Vũ.” La Hạo Vũ chào hỏi đám người Lưu Hải Lệ.

Mang theo nụ cười ấm áp, phối hợp với vẻ ngoài đẹp trai sạch sẽ, rất có sức hút.

Tuyệt đối là soái ca.

Bình Luận (0)
Comment