La Hạo Vũ rất nhiệt tình, bắt đầu ôn chuyện với Trình Nhạc Nhạc.
Nói đến chủ nhiệm lớp, bạn cũ, kiểm tra…
Trong mắt hắn có thổn thức, có hoài niệm, có cảm khái và mơ ước.
Trình Nhạc Nhạc đã thay đổi, trước kia nàng trầm mặc ít nói.
Hoàn toàn tương phản với cái tên của nàng, nàng rất ít khi biểu hiện ra mặt hạnh phúc.
Hiện giờ nàng trắng nõn, mắt sáng răng trắng, tóc đen nhánh nồng đậm.
Cả người tràn đầy hơi thở thanh xuân dạt dào, trên mặt luôn mang theo nụ cười xán lạn tươi đẹp.
Để trái tim hắn lại đập thình thịch.
Lý Nhã Tĩnh đứng nơi đó, thỉnh thoảng dậm chân một cái, hơi mất kiên nhẫn.
Trình Nhạc Nhạc nhìn thời gian, cười nói: “Không còn sớm rồi, chúng tôi chuẩn bị về, bái bai.”
“Chờ chút.” La Hạo Vũ hơi khẩn trương nói: “Bạn học cũ, hơn 3 năm không gặp, lại đều ở Yến Thành. Chúng ta add wechat đi, sau này thường liên hệ.”
Trình Nhạc Nhạc cười gật đầu.
Dù sao cũng là bạn học cũ, có thể tình cờ gặp mặt ở đây cũng không dễ dàng.
Ánh mắt Lý Nhã Tĩnh lập lòe, nói theo: “Yến Thành còn có không ít bạn học cũ của chúng ta, quay đầu kéo cậu vào nhóm bạn học, có thời gian thì họp lớp.”
Lý Nhã Tĩnh đột nhiên nghĩ ra, có lẽ nên tổ chức họp lớp gì đó.
Gọi tất cả bạn học ở Yến Thành đến, đả kích Trình Nhạc Nhạc này.
Dù sao Trình Nhạc Nhạc đã bỏ học 3 năm, khẳng định sẽ rất tự ti khi đối mặt với bọn họ.
“Được!” Trình Nhạc Nhạc đáp ứng rất sảng khoái.
Nàng phát hiện tâm tính của mình đã thay đổi rất nhiều.
Đã không còn tận lực trốn tránh quá khứ long đong và chật vật của mình.
Coi như gặp lại những người từng nhìn thấy dáng vẻ chật vật nhất của mình, thì nàng vẫn có thể thản nhiên đối mặt.
La Hạo Vũ chần chờ một chút, nói: “Cũng đến giờ cơm rồi, hay là chúng ta đi ăn một bữa đi? Bên kia có nhà cá nướng rất ngon, mỗi người chỉ hơn 70 đồng thôi, tôi mời khách.”
Trình Nhạc Nhạc vội vàng lắc đầu nói: “Không được, chúng tôi phải về rồi, quá muộn không an toàn.”
“Tôi có thể…” Hắn còn chưa nói hết.
Lý Nhã Tĩnh trực tiếp kéo tay hắn, cười tủm tỉm nói: “Vậy cứ thế đi, dù sao đều ở Yến Thành, có thời gian lại trò chuyện. Hạo Vũ, chúng ta qua bên kia dạo chơi đi, nghe nói cảnh đêm bên đó rất đẹp.”
“Được rồi.” La Hạo Vũ nhìn Lý Nhã Tĩnh một chút, cuối cùng cũng không tiện từ chối.
Dù sao mình cũng đã đáp ứng đi với đối phương.
Với lại hắn cũng biết Lý Nhã Tĩnh có ý với mình.
Trước kia hắn cũng có ý nghĩ này, dáng người và tướng mạo của Lý Nhã Tĩnh đều không tệ.
Song phương hiểu rõ nhau, đến với nhau cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng lần trùng phùng ngoài ý muốn này, khiến hắn thay đổi suy nghĩ.
“Vậy bái bai.” Trình Nhạc Nhạc cười vẫy tay với hai người.
“Bái bai.”
“Tạm biệt.” La Hạo Vũ rất nghiêm túc.
Trình Nhạc Nhạc và ba người bạn đi dọc theo tường thành về một phía khác.
Ánh mắt La Hạo Vũ theo gió nhẹ trên tường thành, rơi vào đuôi ngựa của nàng.
Tựa như tìm về cảm giác rung động thời thiếu niên.
…
Bốn người đi xuống tường thành.
Cười cười nói nói, thỉnh thoảng lại cãi nhau ầm ĩ.
Đi ra khỏi cửa, dọc theo tường thành là nơi chờ xe taxi.
Đã gần 5 giờ chiều.
Mặt trời lặn, ánh chiều tà rải đầy quảng trường.
Khi đi qua chỗ rẽ của tường thành.
Thì Trình Nhạc Nhạc chợt dừng bước, như nhận ra gì đó.
“Nhạc Nhạc, sao thế?” Lý Mạt nghi hoặc hỏi.
“Không sao, chỉ là đột nhiên nhớ bạn trai.” Trình Nhạc Nhạc lắc đầu, xua tan suy nghĩ trong đầu, tiếp tục tiến về phía trước.
“Tình cảm của hai người thật tốt.”
“Đố kỵ muốn chết.”
Chuyển qua góc tường, một bóng người quen thuộc chợt xuất hiện.
Hai người cách nhau chỉ 2m.
Trình Nhạc Nhạc kinh ngạc há hốc mồm, có chút hoài nghi mình nhìn nhầm.
Loại trực giác mãnh liệt vừa rồi, giống như có thể gặp Đường Tụng ngay vậy.
Sao vừa rẽ một cái, liền xuất hiện thật rồi.
Đường Tụng nháy mắt với nàng, hai tay ở sau lưng vươn ra.
Một bó hoa xuất hiện: “Anh đi dọc theo tường thành, muốn thử xem có thể gặp được em hay không, không ngờ lại gặp được thật, đây có tính là thần giao cách cảm không?”
Nói xong, hắn đóng giao diện hệ thống trước mắt.
Trong mắt Trình Nhạc Nhạc hiện lên vẻ xúc động và vui sướng đến cực hạn.
Bước nhanh lên, ôm lấy eo của hắn, nhón chân hôn lên khóe môi của hắn, nỉ non nói: “Anh thật tốt.”
Bất ngờ này của Đường Tụng, để nàng khó có thể kiềm chế.
Ba cô gái còn lại liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lóe sáng.
Mặt trời lặn, hoàng hôn, thành cổ, ngã rẽ, gặp nhau.
Cái gọi là song hướng lao tới, đại khái chính là như vậy.
Thật là lãng mạn!
…
Mời mấy cô gái đi ăn tiệc xong.
Đường Tụng lái xe đưa Trình Nhạc Nhạc về Bắc Thành Hoa Viên.
Trên đường về, hắn lái nhanh như chớp.
Đường Tụng lái một tay, một tay đo đạc kích thước bờ mông đào mật.
Chờ đến khi dừng lại trong hầm xe.
Trình Nhạc Nhạc đã ngã oặt trên ghế phụ.
Run run rẩy rẩy xuống xe, trở lại phòng 2001.
Đường Tụng nói câu gì đó bên tai nàng.
Trình Nhạc Nhạc ngượng ngùng gật đầu, đi về phòng quần áo.
Chờ đến lúc đi ra, nàng đã thay chiến bào.
Quần tập màu đen bọc lấy bờ mông hoàn mỹ.
Hai tay Trình Nhạc Nhạc đặt lên giường, làm ra tư thế rất mất mặt, ánh mắt như nước.
Đang định nói vài câu tình thú để điều tiết bầu không khí.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
Trình Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn.
Là điện thoại của chị Cầm, nàng dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Đường Tụng.
Chị Cầm rất chiếu cố nàng, quan hệ của hai người rất tốt.
Có rất nhiều thư thế mới là nàng học được từ chỗ chị Cầm.
Đường Tụng cất bước đi đến sau lưng nàng, thưởng thức thân thể xinh đẹp của nàng.
Khẽ cười nói: “Nghe đi.”
Trình Nhạc Nhạc do dự một chút, vẫn nghe máy.
“Alo, chị Cầm.”
“NGhỉ việc?”
“Sao lại nghỉ việc rồi? Với lại chị còn là nhân viên lâu năm mà?”
“Được rồi, vậy chị tính thế nào? Vẫn đi dạy à?”
…
Khi Trình Nhạc Nhạc nói chuyện.
Đường Tụng đã kéo chiến bào của nàng đến đùi.
Trình Nhạc Nhạc cảm giác mát lạnh, giọng nói của hơi run rẩy.
Tay Đường Tụng ấm áp có lực.
Trình Nhạc Nhạc nỗ lực duy trì bình tĩnh, trò chuyện với chị Cầm.
Một lát sau, mặt nàng vừa đỏ vừa nóng, không ngừng uốn éo người.
“Chuyện này…”
“Không, không khó xử, chị Cầm… chị yên tâm, em sẽ hỏi giúp chị, lát nữa sẽ trả lời chị.”
“Được, bái bai.”
Cúp máy, Trình Nhạc Nhạc rốt cuộc không cần che giấu nữa.
Tiếng kêu cao vút.
Ánh mắt nàng dần dần tan rã.
…
Khoảng hơn 1 tiếng sau.
Đường Tụng thả nàng ra.
Trình Nhạc Nhạc nằm lỳ trên giường một lúc lâu, mới sợ hãi lật người lại.
Mặc dù nàng đã dốc hết khả năng, nhưng vẫn không thể phối hợp với Đường Tụng.
Trình Nhạc Nhạc nhỏ giọng nói: “Đường Tụng, em có chuyện muốn nói với anh, anh xem có thể hỗ trợ không, không được cũng không sao.”
“Là chị Cầm à?”
“Đúng.” Trình Nhạc Nhạc tựa vào ngực hắn, nói nhỏ: “Bởi vì có một phòng tập mới mở ở gần đó, nên tình hình kinh doanh bên chỗ chị Cầm giảm mạnh. Chị Cầm vì tuổi tác và vài vấn đề khác, nên bị cho nghỉ. Chị ấy không muốn đi dạy nữa, muốn đổi nghề, nên nhờ em hỏi anh xem có công việc nào phù hợp không.”
“Cô ấy muốn chuyển sang ngành nghề gì?”
“Tiêu thụ, hoặc chuyên gia dinh dưỡng cũng được, chị ấy muốn đổi sang một cương vị có không gian tấn thăng.” Trình Nhạc Nhạc rất thông minh, biết chị Cầm muốn hướng đến cương vị quản lý, chỉ là không tiện nói rõ.
Đường Tụng suy tư giây lát.
Văn hóa Đường Trình không có cương vị thích hợp.
Trái lại thì bên quốc tế Tinh Phong lại rất thích hợp.
Với lại, với tư cách là một sản nghiệp có quy mô nhất của mình bây giờ, đúng làn nên cài cắm vài người đáng tin vào mấy cương vị quan trọng.
Đúng lúc này, âm thanh nhắc nhở chợt vang lên.
“Keng, bạn phát động nhiệm vụ mới ‘khống chế mấu chốt’, mời tự kiểm tra.”
Nội dung: Quốc tế Tinh Phong đã từng bước đi vào quỹ đạo, có lẽ đội ngũ quản lỹ vốn có tồn tại rất nhiều vấn đề, xin mời sắp xếp người đáng tin cậy vào các bộ môn nhân lực, tài vụ, tiêu thụ. Khống chế hướng đi của công ty, đề phòng xuất hiện biến động không biết.
Ban thưởng: Gói quà ngẫu nhiên x1.