Thứ hai, ngày 28 tháng 11 năm 2022, trời âm u, -3 đến 13 độ C.
Ngoài cửa sổ là mùa đông âm u lạnh lẽo.
Bên trong cửa sổ là nóng bỏng yêu thương.
Đồng hồ sinh học ưu tú, cộng thêm cảm giác cấp bách trong việc quản lý thời gian.
Khiến Đường Tụng tỉnh dậy từ sớm.
Không biết từ lúc nào, hắn và Đổng Ngọc Ngôn đã đổi vị trí, thành hắn nằm ở giữa.
Tay phải rơi vào cặp đùi bóng loáng chặt chẽ của Từ Tình.
Tay trái ôm lấy Đổng Ngọc Ngôn.
Đường Tụng nghiêng người nhìn sang.
Từ Tình ngủ không ngon, thỉnh thoảng còn nhíu mày.
Đường Tụng có lòng tốn, trấn an tim nàng một chút.
Không nghĩ tới Từ Tình đang ngủ lại run lên một cái, bắt đầu bĩu môi lẩm bẩm như nói mớ.
o( ̄ ヘ  ̄o#) “Tiểu Tụng Tử đáng chết, lại dám sờ tôi? Đi quỳ bàn phím cho tôi, dùng đầu gối đánh một trăm lần chữ ‘Từ Tình anh sai rồi…’.”
Sau đó nàng còn nói gì đó, nhưng Đường Tụng không nghe rõ.
Mặc dù đêm qua không làm gì nàng, nhưng cũng coi như là tham gia.
Có người bạn thân này ở bên cạnh, Đổng Ngọc Ngôn hình như rất hưng phấn.
Đường Tụng quay sang ôm lấy Từ Tình, hôn lên cánh môi hơi khô của nàng.
Từ Tình mí mắt run rẩy, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Rất phối hợp, thậm chí còn chủ động ôm lấy hắn.
Nụ hôn ngọt ngào kéo dài 5, 6 phút.
Từ Tình cuối cùng cũng mở mắt ra, ánh mắt còn hơi mông lung ngây ngốc.
Rất nhanh liền phát ra âm thanh ‘Ô ô’, đẩy ngực Đường Tụng.
Đường Tụng che miệng nàng, còn ‘xuỵt’ một tiếng.
Nói nhỏ bên tai nàng: “Tình Tình, em không muốn Ngọc Ngôn nhìn thấy chúng ta chứ?”
Hai mắt Từ Tình trợn trừng trừng, hàm răng cắn chặt.
“Ây da! Đôi cẩu nam nữ này, giọng điệu khi bắt nạt người giống hệt nhau!”
“Không được! Kiếm của mình đâu, mình muốn chặt tên này!”
Nội tâm điên cuồng chửi rửa, nhưng cũng không dám phản kháng quá mạnh.
Đường Tụng đắc ý nhướng mày, tiếp tục hành sự.
Cũng cảm nhận được niềm vui thú lúc trước của Đổng Ngọc Ngôn.
Chủ yếu vẫn là cảm xúc của Từ Tình rất phong phú, có rất nhiều biểu cảm.
Đúng là rất thú vị.
…
6 giờ sáng, Đường Tụng trở lại phòng 2001.
Mới đẩy cửa phòng ngủ, đi đến bên giường, Trình Nhạc Nhạc vừa hay mở mắt ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trình Nhạc Nhạc lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Chờ em chút, hôm nay em tập sáng với anh, mấy hôm trước em đi dạo phố với chị Cầm, có mua cho anh một bộ thể thao thu đông của Armani.”
Nàng biết thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Đường Tụng, đoán là hắn đang định đi chạy bộ.
Bởi vì hôm qua ngủ tương đối sớm, nên hiện giờ nàng đã khôi phục như thường.
Chỉ là chân hơi nhũn, nhưng thể chất của nàng rất tốt, chạy chậm một lúc cũng không có vấn đề.
Đường Tụng vốn còn muốn ngủ bù một lát, dù sao hôm qua cũng rất vất vả.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Trình Nhạc Nhạc, cuối cùng cũng không từ chối ý tốt của nàng.
Hai người nghênh đón gió lạnh, vận động 30 phút.
Lại là một ngày tràn đầy sức sống.
Hai người đi dọc theo tường ngoài tiểu khu, chọn một nhà ăn sáng.
Vừa ăn vừa trò chuyện.
Nghĩ đến tấm ‘thẻ gia tốc ngoại ngữ’ kia.
Đường Tụng hỏi: “Nhạc Nhạc, trình độ tiếng Anh của em chắc cũng ổn rồi nhỉ?”
Trình Nhạc Nhạc nhai nhai, gật đầu nói: “Ừm, thi tiếng Anh cấp 4 là không có vấn đề.”
Đường Tụng lau miệng cho nàng: “Trong thời gian này, có định học tập ngôn ngữ khác không?”
“Python.”
“Ý anh là ngoại ngữ.”
“Em biết, đùa anh thôi.” Trình Nhạc Nhạc mặt mày cong cong, mang theo vẻ hoạt bát và sức sống.
Đường Tụng mỉm cười, vuốt vuốt tóc nàng.
Trình Nhạc Nhạc cũng không giận, hai người cười toe toét một lúc.
Khiến không ít khách hàng trong cửa hàng phải ghé mắt.
Hai người mặc đồ thể thao tình nhân.
Nam cao to đẹp trai, nữ trẻ tuổi xinh đẹp gợi cảm.
Rất bắt mắt.
Trình Nhạc Nhạc lại nói: “Lúc trước không nghĩ đến, nhưng em đúng là nên học thêm một môn ngoại ngữ.”
“Vậy em cân nhắc đi, khi nào xác định thì nói cho anh biết.”
“Được rồi, Đường Tụng, cảm ơn anh đã quan tâm em như vậy.” Trình Nhạc Nhạc hơi cúi đầu.
Vì tạo bất ngờ cho nàng, cố tình chạy tới thành cổ, tạo ra một cuộc gặp ngẫu nhiên.
Cỗ vũ nàng thăm dự lập nghiệp sân trường, quan tâm sinh hoạt và học tập của nàng.
Để cho một người vẫn luôn thiếu thốn tình yêu như nàng cảm động không thôi.
…
Rời khỏi Bắc Thành Hoa Viên.
Đường Tụng đi đến khách sạn quốc tế Tinh Phong, trò chuyện với Lâm Vân Vinh.
Trần thuật chuyện mình muốn ưu hóa kết cấu bộ tài nguyên nhân lực, tài vụ và.
Bộ tài nguyên nhân lực tăng thêm một chức giám đốc, chức quyền dưới tổng giám đốc (tổng thanh tra).
Phụ trách hiệp trợ và xử lý công tác hàng ngày, bao quát quản lý hồ sơ nhân viên, xử lý quan hệ nhân viên, huấn luyện nhân viên, quản lý tiền lương tiền thưởng, vân vân.
Bộ tài vụ tăng thêm chức quản lý tài vụ…
Cũng không điều chỉnh với bộ tiêu thụ, chủ yếu là Triệu Hồng Cầm không có kinh nghiệm trong ngành khách sạn.
Vẫn là làm từ quản lý tiêu thụ đi lên, chờ quen thuộc và có một số thành tích, thì lại điều chỉnh cũng được.
Toàn bộ hành trình, Lâm Vân Vinh đều không ngừng gật đầu.
Thân là người quản lý, hắn hiểu chuyện này sớm muộn gì cũng đến.
Trên thực tế, vị này đã rất nhân từ rồi.
Sau khi tiếp nhận toàn bộ quốc tế Tinh Phong, cũng không tiến hành cải cách và thay máu tầng quản lý.
Giữa trưa, Đường Tụng khó có một lần ngủ trưa.
Hôm qua đúng là hơi mệt.
Sức chịu đựng còn chưa đủ mạnh.
Nếu thi đấu với ba cầu thủ, còn muốn các nàng phải vịn tường để đi, vậy thì còn phải cường hóa thêm.
Buổi chiều, Đường Tụng đi vào cao ốc Nguyệt Thành.
7 chi nhánh đã sửa sang và lắp đặt xong.
Công việc quảng cáo đã bắt đầu triển khai.
Đại hội âm nhạc Noãn Đông cũng đã xong xuôi, 2 ngày nữa sẽ bắt đầu bố trí sân bãi.
Họp xong, trở lại văn phòng.
Đường Tụng bắt đầu xử lý công việc.
Theo quy mô mở rộng, các loại báo cáo phân tích, tài vụ… đều càng ngày càng phức tạp hơn.
Dù hắn vẫn luôn học tập, cũng nắm giữ rất nhiều tri thức lý luận, nhưng vẫn thiếu kinh nghiệm, xử lý khá phí sức.
Cũng may có Tạ Vũ Đồng trấn giữ cửa ải.
Trước khi gửi những báo cáo này cho hắn, nàng đã bổ sung các ý kiến và đánh giá.
Đường Tụng ghi chép các mặt tri thức mình thiếu và cần thăng cấp.
Chờ đến khi sử dụng ‘thẻ học tập’ thì sẽ bổ túc những thứ này.
Bận rộn đến 5 giờ chiều.
Đường Tụng duỗi lưng một cái, mở giao diện hệ thống ra xem.
Tiến độ đã đến 28.6%.
Còn kém một hai nhiệm vụ nữa là có thể kế thừa lần nữa.
Ngoại trừ nhiệm vụ chi nhánh và nhiệm vụ trưởng thành của nhân vật ra.
Thăng cấp tâm cảnh và mị lực cũng có thể gia tăng tiến độ.
Mị lực thân thể rất khó thăng lên tiếp.
Bây giờ chắc phải tập trung vào các phương diện như năng lực cá nhân, địa vị xã hội và mị lực nhân cách.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Cầm lên xem, là Lâm Vân Vinh.
Nghe máy.
Giọng nói gấp rút của Lâm Vân Vinh truyền ra: “Ông chủ, xảy ra chuyện rồi. Bốn hộ khách hội trường và 2 xí nghiệp phòng khách, hai cơ quan du lịch đồng thời yêu cầu kết thúc hợp đồng. Đây đều là khách hàng lớn, doanh thu hàng năm lên đến 15 triệu. Nếu như tính cả các hạng mục liên đới như giải trí, spa… thì phải vượt qua 20 triệu.”
“Biết vì sao không?” Đường Tụng nhíu mày.
Mình đang định giám thị công ty, liền xảy ra biến động lớn như vậy.
Chẳng lẽ lại là ý tưởng của đám quản lý cao tầng kia?
Lâm Vân Vinh hơi do dự: “Chúng tôi vừa mới nhận được thông báo, phòng thị trường marketing và bộ phận PR đang tiến hành câu thông.”
“Vậy thì điều tra đi, thuận tiện gửi tư liệu của những khách hàng này cho tôi.” Đường Tụng vẫn bình tĩnh như thường.
“Vâng ông chủ, tôi đi làm ngay! Ngài yên tâm, tôi sẽ cố gắng vãn hồi tổn thất!” Lâm Vân Vinh lại nơm nớp lo sợ, hít thở dồn dập.
Năm ngoái, lợi nhuận của quốc tế Tinh Phong là 80 triệu.
Nếu như xử lý không tốt, vậy vị trí của hắn cũng mất luôn.
Cúp máy.
Còn chưa kịp suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Là tổng giám đốc Từ Kiến Hoành của truyền thông Móc Câu.
Đường Tụng lại có dự cảm không tốt.
“Alo, chủ tịch, đã xảy ra chuyện!” Giọng nói của Từ Kiến Hoành hơi gấp rút: “Có bốn hộ khách đồng thời kết thúc hợp đồng quảng cáo. Cũng đang yêu cầu chúng ta xử lý chuyện trả lại tiền trong tài khoản đã nạp.”
Quả nhiên.
Đường Tụng đứng lên, ý thức được chuyện này không đơn giản như vậy.
Giọng nói của hắn trở nên trầm thấp: “BIết nguyên nhân không?”
Từ Kiến Hoành gọn gàng đáp lại: “Tập đoàn Tinh Thành!”