Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 532 - Chương 532: Ngủ Ngôn Tình

Chương 532: Ngủ Ngôn Tình Chương 532: Ngủ Ngôn Tình

Nghe những lời nói ô uế của cặp chị em anfy, Đường Tụng thở sâu.

Mình vẫn quá chính trực.

9 năm giáo dục bắt buộc để hắn sinh ở dưới cờ đỏ, sinh trưởng trong ánh nắng.

Không nhìn được một màn âm u này.

Hắn quay người đi ra ngoài.

Đi ra cửa lớn, rồi lễ phép ấn chuông cửa.

Hắn đột nhiên nhớ ra, cô của Từ Tình là Từ Tình cũng làm tài vụ lâu năm.

Lần trước gặp mình, đó cũng là một người rất khôn khéo ổn trọng, có lẽ là người mình cần.

Vì hoàn thành nhiệm vụ ‘khống chế mấu chốt’, hắn quyết định đối mặt với âm u.

Cùng Ngôn Tình giao phong một trận.

Chờ khoảng 2 phút, mới có tiếng bước chân truyền ra.

Đường Tụng suy đoán, có lẽ các nàng mặc quần áo.

“Ai vậy?”

Đường Tụng ho khan một tiếng: “Ngọc Ngôn, là anh.”

Đổng Ngọc Ngôn mừng rỡ, kéo cửa ra, nhào vào ngực hắn.

Đường Tụng ôm lấy nàng xoay một vòng.

Đổng Ngọc Ngôn mặt mày hớn hở nói: “Anh trực tiếp vào là được, không cần ấn chuông, nơi này chính là nhà anh.”

“Như vậy không tốt lắm, con gái các em cần không gian riêng, anh trực tiếp xong vào thì không hay.”

“Không sao, bọn em không để ý.” Đổng Ngọc Ngôn hai chân trèo lên eo hắn, hôn lên môi hắn.

Hai người triền miên vào phòng khách.

Khóe mắt Đường Tụng liếc nhìn phòng ngủ chính.

Từ Tình đang thò cái đầu nhỏ của mình ra.

Lén lén lút lút, né tránh, mặt đỏ tới mang tai.

Dáng vẻ như có tật giật mình.

Trò chuyện vài câu với Đổng Ngọc Ngôn.

Đường Tụng chỉ đồng hồ trong phòng khách, nói: “Đã 10 rưỡi rồi.”

Ánh mắt Đổng Ngọc Ngôn như tơ, khẽ cắn môi.

Hai người đi tới phòng ngủ chính, thì đã không thấy bóng dáng Từ Tình đâu, khả năng cao là trốn rồi.

“Ngọc Ngôn… anh có việc tìm Từ Tình, em gọi cô ấy đến đây.” Ánh mắt Đường Tụng hơi trốn tránh.

Đổng Ngọc Ngôn gật đầu, đi ra cửa.

Một lát sau, Từ Tình mặc áo ngủ phim hoạt hình đi đến.

Nàng nhìn mặt đất, nói: “Có chuyện gì nói mau, tôi buồn ngủ lắm rồi.”

Đường Tụng chỉ vào chiếc giường trị giá hơn 300.000 trong phòng ngủ chính, nghiêm túc nói: “Vậy nằm ở đây một lát đi, chuyện này rất quan trọng.”

Sắc mặt Từ Tình lập tức đỏ lên, ấp úng tại chỗ.

Trong đầu toàn là những lời nói vừa rồi của Đổng Ngọc Ngôn.

“Chuyện này… lẽ nào là chơi thật?”

Đổng Ngọc Ngôn thì vẫn bình tĩnh như không, còn chủ động kéo Từ Tình ngồi xuống giường.

Đường Tụng đứng đối diện hai người, nhìn xuống khuôn mặt của họ.

Chiều cao và hình thể đều hơi tương tự, tướng mạo thì mỗi người một vẻ.

Đều là mỹ nữ thanh thuần.

Tương đối mà nói, Đổng Ngọc Ngôn có vẻ thành thục hơn một chút.

Mặc kệ là tâm tính, cách ăn mặc hay là trang điểm.

Phát giác ra ánh mắt nóng bỏng của Đường Tụng, cảm nhận được bàn tay hơi dùng sức của bạn thân, Từ Tình chỉ cảm thấy tim đập rộn lên.

Đường Tụng tựa vào bàn trang điểm, mở miệng nói: “Hai người có họ hàng hoặc bạn bè đáng tin nào không? Quốc tế Tinh Phong đã đi vào quỹ đạo, anh muốn an bài mấy người đáng tin vào bộ tài vụ, tiêu thụ và nhân lực.”

Nghe vậy, hai người đều trợn tròn mắt nhìn nhau.

Đồng thời lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Hai ngày gần đây, Đổng Ngọc Ngôn vẫn nghĩ nên mở miệng thế nào.

Dù sao cũng là đưa họ hàng của mình vào công ty, có chút ý tứ mưu đồ làm loạn.

Nhưng Trương Hân Vũ nói đúng, đây chính là một khách sạn 5 sao trị giá 1 tỷ.

Lực ảnh hưởng của nó rất không tầm thường.

Là dụ hoặc mà nàng khó có thể từ chối.

Mấy ngày gần đây, nàng nằm mơ cũng nghĩ đến việc này.

Nàng do dự nói: “Đúng là có người phù hợp. Cô ruột của Tình Tình đang đảm nhiệm quản lý kế toán ở sinh vật Thiên Đồ, gần đây cũng có dự tính đi ăn máng khác. Còn chị họ Lý Hà của em, cũng đang làm giám đốc nhân lực ở một công ty internet nhỏ tại Thâm Thành. Hai ngày trước còn nói với em là áp lực bên đó quá lớn, muốn đi thành phố khác tìm cơ hội.”

Đường Tụng vỗ vỗ tay, không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn.

Gần đây, hình như làm việc rất thuận lợi, cần người đáng tin ở nhân lực và tài vụ, lập tức có người đưa đến cửa luôn.

Vậy nhiệm vụ này cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Đổng Ngọc Ngôn nhỏ giọng nói: “Hay là em mời họ đến Yến Thành, rồi anh tự phỏng vấn nhé? Nếu phù hợp thì giữ lại, không phù hợp thì thôi.”

Đường Tụng cười nói: “Không cần, anh tin hai người. Ngày mai gửi thông tin cá nhân của họ cho anh, anh gửi offer qua, tiền lương và đãi ngộ tuyệt đối làm họ hài lòng.”

Nghe thấy vậy.

Đổng Ngọc Ngôn hưng phấn kéo tay Từ Tình.

Từ Tình nhe răng, cũng khó giấu nổi vẻ tươi cười.

Nàng và cô cô cũng không hơn kém nhiều tuổi, quan hệ rất thân.

Có Đường Tụng ở đây, cô cô muốn phát triển cũng sẽ tốt hơn.

“Em nói qua về tình hình của họ đi.” Đổng Ngọc Ngôn vỗ vỗ giường: “Thân ái, anh qua ngồi đi, đừng đứng.”

Nói xong liền nhích mông, kéo dài khoảng cách với Từ Tình.

“Cũng được.” Trong mắt Đường Tụng nổi lên ý cười.

Nếu như đã biết thái độ của Đổng Ngọc Ngôn, hắn cũng không có quá nhiều cố kỵ.

Trực tiếp ngồi xuống giữa hai người.

Thân thể Từ Tình cứng đờ, đôi mắt to run rẩy.

Đổng Ngọc Ngôn tựa đầu vào vai hắn, nói: “Từ Dung, năm nay 33, nghiên cứu sinh quản lý… từng đảm nhiệm chức vị ở các công ty…”

Hai mùi thơm khác biệt quanh quẩn nơi chóp mũi.

Xúc cảm ấm áp truyền đến từ dưới mông.

Bên tai là giọng nói thì thầm của Đổng Ngọc Ngôn.

Đường Tụng hơi nheo mắt lại.

Hai tay đưa ra ngoài, ôm lấy eo các nàng.

Từ Tình kêu nhỏ một tiếng, thân thể bắt đầu run nhẹ.

“Tiểu Tụng Tử đáng chết! Vậy mà lại dám làm như vậy ở ngay trước mặt bạn thân của mình! MÌnh phản phản kháng! Phải tiêu diệt tên Hải Vương này!”

Khoảng 10 phút sau.

Đổng Ngọc Ngôn đã nói qua về tình hình của hai người.

Để Đường Tụng có hiểu biết đại khái về hai nhân viên tương lai này.

Cảm nhận được nhiệt độ và mềm mại ở bên cạnh.

Sắc mặt Đường Tụng đỏ lên, đề nghị: “Hay là chúng ta nằm nói chuyện đi, ngồi cũng hơi mệt.”

“Vậy tôi trở về phòng, hai người nói chuyện đi! Ngủ ngon!” Từ Tình đừng bật dậy.

Đường Tụng kéo tay nàng: “Chuyện này có liên quan đến cô của em, tôi còn muốn hiểu rõ hơn, mà Ngọc Ngôn không hiểu kỹ.”

Đổng Ngọc Ngôn nhìn hai người, ánh mắt lập lòe.

Từ Tình từ xưa đều thoải mái, tính tình như không tim không phổi, cũng không hiểu che giấu cảm xúc.

Với tư cách là bạn thân nhiều năm, Đổng Ngọc Ngôn cũng đã phát hiện ra tâm tư của nàng từ lâu rồi.

Biết Từ Tình cũng không phản cảm với sự tiếp xúc của Đường Tụng.

Nghĩ đến cô gái trong Yến Giang Biệt Viện lần trước.

Nàng cắn cắn môi dưới, đứng dậy kéo Từ Tình lên giường: “Tình Tình, tối nay ngủ ở đây đi, giường rất rộng, đủ cho ba người chúng ta.”

Nghe vậy, Từ Tình trợn trắng mắt, không ngờ bạn thân lại chơi thật.

“Này này này! Đây là vấn đề rộng hay chật sao? Đây là muốn coi tôi làm vật điều hòa giữa hai người nha! Sĩ có thể giết không thể nhục!”

Trong đầu điên cuồng chửi bới, ngoài miệng lại yếu ớt nói: “MÌnh… mình ở đây thì không hay lắm.”

Đường Tụng cởi giày, nằm lên giường, nghiêng người ôm Ngôn Tình.

Nói khẽ: “Không sao, chúng ta đều là bạn học, rất lâu rồi không ôn chuyện. Hay là đêm nay ôn chuyện đi.”

Từ Tình còn muốn nói gì đó.

Đổng Ngọc Ngôn đã dùng khẩu hình để uy hiếp.

Từ Tình đành thỏa hiệp: “Vậy… vậy mình nằm một lát, nói chuyện xong thì sẽ về.”

“Được.” Đường Tụng cũng biết không thể nóng vội.

Từ Tình chần chờ một chút, vẫn nằm xuống mép giường, cách 2 người rất xa.

Rất nhanh, đèn tắt.

Gian phòng chìm vào yên lặng và tối tăm.

Không biết qua bao lâu.

Đổng Ngọc Ngôn và Đường Tụng bắt đầu ‘tâm sự’ kịch liệt.

Từ Tình trốn trong góc, nghe tiếng gió táp mưa sa bên cạnh, ôm lấy chăn, co lại thành một đoàn nhỏ.

Dáng vẻ nhỏ yếu, đáng thương, bất lực.

Không biết từ lúc nào, nàng cảm giác trên người mình có thêm cái gì đó.

Bình Luận (0)
Comment