Trở lại Yến Giang Biệt Viện.
Lâm Vân Vinh gọi điện thoại đến.
Nghe được mấy chữ ‘tập đoàn Tinh Thành’, Đường Tụng lại nhướng mày.
Quyết định chính xác nhất, chắc chắn là từ bỏ giải trí Tinh Thành.
Xóa bỏ hiềm khích lúc trước, trở thành ‘bạn’ của tập đoàn Tinh Thành.
Như vậy, hắn sẽ nhận được điều lợi ích hơn.
Nhưng 35% cổ phần này do hệ thống đưa.
Có thể sau này còn có nhiệm vụ tương quan.
Đối với hắn mà nói, nhiệm vụ mới là chuyện quan trọng nhất.
Huống hồ có tập đoàn Đường Tống đứng sau, hắn hoàn toàn không cần phải nhẫn nhịn.
Nghĩ vậy, hắn đã hạ quyết tâm.
Đi vào thư phòng, rút một cuốn sách ‘sát nhập, thu mua và trọng tổ công ty’.
Đường Tụng bắt đầu nghiêm túc học tập.
Bởi vì không có buff, nên tốc độ không nhanh, thỉnh thoảng còn cần ghi chép một số nội dung và trích dẫn.
Nhưng vẫn có thu hoạch không ít.
Quyển sách này là do Trình Nhạc Nhạc tặng hắn, nói là giáo sư trong trường đề cử.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động khống chế cổ phần một công ty, có rất nhiều thứ cần học tập.
Ví dụ như sau khi khống chế công ty, làm thế nào để bảo trì công ty ổn định, lại điều chỉnh cơ cấu tổ chức, thay đổi đổng sự và quản lý cấp cao.
Lại ví dụ như chiến lược phát triển công ty, vốn hoàn toàn đi theo kế hoạch của tập đoàn Tinh Thành, chờ đến khi hắn tiếp nhận công ty, nhất định phải chế định lại kế hoạch.
Trừ cái đó ra, còn phải cân nhắc giá cả thu mua.
Sau khi sử dụng ‘thẻ cưỡng chế khống chế cổ phần’, nếu như thu mua lượng lớn cổ phần, có thể tạo thành tình huống giá cổ phiếu tăng cao, cần nhiều tài chính hơn.
Một ngày tiếp theo.
Ngoại trừ xử lý chuyện chi nhánh khai trương và đại hội âm nhạc, thì Đường Tụng đều đang yên lặng học tập.
Tựa như trở lại lúc mới nhận được hệ thống, toàn thân tràn đầy nhiệt tình.
Có đôi khi, áp lực vừa đủ lại có thể xúc tiến người ta trưởng thành.
…
Bãi đỗ xe khách sạn Hilton, Yến Thành.
Một chiếc Volkswagen Bara đời cũ và sạch sẽ lái vào trong.
Trương Hạo nhanh nhẹn lái xe vào trong, hắn làm sửa xe hai năm, kỹ thuật không phải bàn.
“Giảo Giảo, đến rồi.” Hắn quay sang nói với bạn gái đang chơi điện thoại.
Trần Giảo Giảo gật đầu, dặn dò: “Nhớ kỹ lời em nói, nói với mọi người anh là quản lý bộ tiêu thụ của công ty.”
Trương Hạo cắn răng: “Được, anh biết rồi.”
“Trương Hạo, anh cũng đừng khó chịu, em đi cùng anh cũng phải nhận áp lực rất lớn. Anh không có bằng cấp, cũng không có công việc ổn định, em chỉ cần tình yêu và anh ngoan ngoãn phục tùng.”
Trần Giảo Giảo trang điểm lại một chút, liền mở cửa xuống xe.
Trương Hạo ngồi yên lặng vài giây, thở dài, cũng xuống xe.
Tiện tay kéo cửa xe, xác nhận đã khóa kỹ.
Trần Giảo Giảo tức giận nói: “Yên tâm đi, đây chính là Hilton, khách sạn 5 sao, ai sẽ trộm cái xe cũ rách này của anh?”
“Cẩn thận vẫn tốt hơn.” Trương Hạo nói khá nhỏ.
Trên đường đến đây, bọn họ đã ầm ĩ một trận, hiện giờ Trần Giảo Giảo vẫn chưa bình phục.
Nguyên nhân chỉ là hắn quên mua đồ ăn vặt trên đường cho nàng.
Thật ra nội tâm hắn rất hiểu, đây chỉ là cái cớ để bạn gái phát tiết cảm xúc mà thôi.
Nói trắng ra là chê hắn không có năng lực, cảm thấy mình làm nàng mất mặt.
Lần này, bạn cùng phòng Mã Giai Mộng của Trần Giảo Giảo kết hôn.
Bản thân đối phương là bạch phú mỹ, trong nhà kinh doanh khá ổn.
Đối tượng kết hôn tự nhiên càng ưu tú hơn, nghe nói cha mẹ đều làm quản lý cấp cao ở các xí nghiệp lớn.
Trong nhà có ba căn nhà to, 1 biệt thự.
Lái xe sang hơn 2 triệu.
Địa điểm kết hôn là khách sạn 5 sao Hilton.
Ngay cả những người bạn đến tham gia hôn lễ như họ, cũng được sắp xếp vào ở trong khách sạn 5 sao, một đêm 800.
Đây chính là chênh lệch về giai tầng.
Trương Hạo so với đối phương, đúng là một trời một vực.
Đương nhiên, bản thân Trần Giảo Giảo cũng không tính là mỹ nữ, điều kiện gia đình cũng rất bình thường.
So sánh với Mã Giai Mộng, cũng là không thể so sánh.
Nhưng phụ nữ có đôi khi là không nói đạo lý, dù sao đều là lỗi của hắn là được.
Ai bảo hắn không có tiền chứ?
Nhìn từng chiếc xe sang trọng trong tầng hầm, ánh mắt Trần Giảo Giảo vừa ướt ao vừa mất mát.
“Benz, BMW, Porsche, Audi, Bentley…”
Sau khi nàng tốt nghiệp đã trở về quê ở huyện thành, may mắn tiến được vào một công ty nhà nước ở bản địa.
Tiền lương chỉ hơn 3000, nhưng công việc nhẹ nhàng, lại gần nhà.
Bạn trai nhỏ hơn nàng 2 tuổi, cao 1m8, ngũ quan đoan chính, rất nghe lời.
Nàng vốn rất hài lòng với mọi chuyện.
Nhưng người chính là sợ so sánh.
Từ khi nhận được lời mời kết hôn của bạn đại học, tâm tính của nàng triệt để nổ tung.
Thời đại học, Mã Giai Mộng rất khiêm tốn, tiêu chuẩn sinh hoạt dù cao hơn các nàng một chút, nhưng cũng nằm trong phạm vi bình thường.
Sau khi tốt nghiệp thì ai đi đường nấy, thỉnh thoảng trò chuyện hai câu trong nhóm, hoặc like trên vòng bạn bè.
Nhưng không ngờ Mã Giai Mộng lại gả được cho người tốt như vậy.
So với Mã Giai Mộng, Trần Giảo Giảo cảm thấy mình quá thất bại.
Trần Giảo Giảo cau mày nói: “Anh rảnh rỗi thì suy nghĩ cho tương lai của mình đi, đừng cả ngày chỉ biết cắm đầu vào làm việc! Nếu nah có chút năng lực, em cũng không khó xử như bây giờ.”
Trương Hạo bất đắc dĩ nói: “Lúc trước đề cập với em, muốn đến Yến Thành lăn lộn với bạn, thì em lại không chịu.”
Trần Giảo Giảo đề cao âm lượng hơn vài phần: “Nếu người ta cho anh chút cổ phần, thì em nhất định không cản anh. Lại nói, bây giờ làm cửa hàng thực thể rất khó, nói không chừng còn đóng cửa rồi. Có thời gian này, đi lập nghiệp, đi làm tự truyền thông, streamer gì gì đó còn kiếm được nhiều hơn.”
“Em… được rồi, hôm nay không cãi nhau với em.” Trương Hạo chỉ chỉ thang máy: “Chúng ta lên đi.”
Hai người đi vào thang máy xa hoa.
Trần Giảo Giảo lại soi gương, sửa sang cách ăn mặc và đầu tóc.
Vì tham gia cuộc hôn lễ này.
Nàng cố tình mua một bộ quần áo mời.
Áo khoác ngắn màu xám, quần ống loe màu nâu, giày da cao gót màu nâu.
Quần áo vốn rất đẹp.
Đáng tiếc nàng không cao, tướng mạo chỉ có chút xíu đáng yêu, không hề dính đến hai chữ ‘mỹ nữ’.
Mặc vào cũng chỉ thường thường.
Trái lại thì Trương Hạo lại cao to, ngũ quan đoan chính.
Mặc một thân âu phục màu đậm, tóc tai tỉ mỉ, nhìn rất không tệ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng dẫn bạn trai đến.
Tạo ra một công việc giả dối, vẫn rất có mặt mũi.
Tinh… cửa thang máy từ từ mở ra.
Đi ra ngoài, đạp trên sàn nhà cẩm thạch bóng loáng.
Đại sảnh khách sạn tráng lệ đập vào mắt.
Đối mặt với nhân viên tiếp tân nhiệt tình, hai người đều hơi câu nệ.
Bọn họ đều là người xuất thân từ địa phương nhỏ, đến giờ vẫn chưa vào khách sạn cao cấp.
Khó tránh khỏi có chút chột dạ, lo lắng.
Trần Giảo Giảo gọi điện cho Mã Giai Mộng, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào.
“Ừm, đến đại sảnh rồi.”
“Được rồi, vậy mình chờ cậu ở trước quầy.”
“Không vội không vội, cậu có việc thì cứ bận trước đi.”
Cúp máy.
Trần Giảo Giảo thu liễm nụ cười, tìm một góc rồi đứng tại đó.
Có chút rụt cổ lại, hai tay nắm chặt túi xách, đôi mắt thỉnh thoảng lại đánh giá người qua lại.
Hoàn toàn không hợp với khung cảnh chung quanh.
Khoảng 10 phút sau.
Mấy cô gái kết bạn đi tới.
Ngoại trừ Mã Giai Mộng, còn có 3 người bạn thời đại học khác.
Trần Giảo Giảo nhiệt tình tiến lên nghênh đón.
“Giảo Giảo, cậu đến rồi.”
“Giảo Giảo! Đã lâu không gặp!”
…
Mấy người tụ một chỗ, trò chuyện một lát.
Trần Giảo Giảo kéo Trương Hạo ra giới thiệu hai câu.
Mã Giai Mộng giúp hai người đăng ký phòng, lại dẫn bọn họ lên tầng 17, cất hành lý.
Phòng hơn 40 mét vuông, rất cao cấp và sang chảnh.
Trần Giảo Giảo và Trương Hạo đều lộ ra vẻ câu nệ.
Dàn xếp xong.
Trần Giảo Giảo liền đi theo mấy người bạn học.
Trong phòng khách sạn 5 sao hoa mỹ xinh đẹp.
Trương Hạo một thân một mình ngồi trên ghế, yên lặng một lúc lâu.
Liền đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngựa xe như nước.
Đây là độ cao hắn không với tới.
Ánh chiều tà chiếu lên mặt hắn.
Mê hoặc đôi mắt hắn.
Một lúc sau.
Hắn cầm điện thoại lên, gọi cho Đường Tụng.