Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 536 - Chương 536: Một Trong Số Bạn Gái

Chương 536: Một trong số bạn gái Chương 536: Một trong số bạn gái

5 giờ chiều.

Sắc trời tối dần.

Đường Tụng xuống xe, nói với Ngô Gia Di: “Cô về trước đi, tối nay tôi đi uống rượu với bạn, chắc phải rất lâu mới về.”

“Vâng.” Ngô Gia Di vẫn trả lời gọn gàng như mọi người.

Đi vào tiệm lẩu rất ồn ào náo nhiệt.

Bây giờ là mùa đông, nhiệt độ buổi tối còn về âm, đúng là rất thích hợp ăn lẩu.

Nơi này là do Trương Hạo chọn.

Nói là bạn học đề cử, gần khách sạn hắn ở.

Giá cả rẻ, đồ ăn ngon.

Với lại không có nhiều quy củ như nhà hàng, rất thích hợp để trò chuyện.

Đường Tụng cũng không quan tâm lắm, trực tiếp đồng ý.

Đi qua mấy góc cua.

Đường Tụng liếc nhìn một vòng, liền thấy Trương Hạo đang ngồi xem menu.

So với hai tháng trước, Trương Hạo gầy hơn một chút.

Nhìn có tinh thần hơn chút.

Đường Tụng nở nụ cười, đi qua.

Vỗ vỗ vai Trương Hạo: “Hạo Tử, lâu lắm mới gặp.”

“Tiểu Tụng! Đã lâu không gặp!” Trương Hạo đứng lên, trực tiếp cho hắn một cái ôm.

Hắn và Đường Tụng khá thân thiết.

Sau khi đối phương phát tài, vẫn rất chiếu cố người bạn cũ như hắn, còn yên lặng trợ giúp Trương Nghiên.

“Ngồi đi! Gọi lẩu uyên ương, tôi gọi vài món rồi, ông xem có lấy thêm gì không.”

Đường Tụng cầm menu xem một chút.

Lại thêm vài món, lúc này mới trả lại cho nhân viên.

Cười nói: “Gần đây dậy thì lần hai, ăn khá nhiều.”

Trương Hạo thành khẩn nói: “Tôi thật sự bội phục ông, càng ngày càng đẹp trai, còn có khí chất hơn lúc đi học.”

“Ha ha, ông cũng gầy không ít, bạn gái bắt ông giảm béo à?” Đường Tụng đùa.

Trương Hạo chợt cứng lại, giận dữ nói: “Cũng có thể nói như vậy. Cha mẹ cô ấy ép tôi mua nhà, thậm chí còn bắt đầu giới thiệu đối tượng cho cô ấy. Vì tiết kiệm tiền, gần đây tôi còn không được ăn thịt. Ngoại trừ làm môi giới bất động sản, tôi còn làm thêm bán xe second-hand, chạy xe công nghệ. Hai tháng, sụt 7, 8 kg.”

“Hay là…” Đường Tụng định mở miệng.

Trương Hạo đã đưa tay ngăn lại: “Đừng đừng, có câu nói là mượn gấp không cho nghèo mượn, tôi không giống Trương Nghiên! Chúng ta là bạn bè nhiều năm, tôi không muốn vì tiền mà có mâu thuẫn.”

Những năm qua, hắn đã gặp rất nhiều chuyện như vậy, cho nên vẫn không muốn mượn tiền bạn bè.

Không phải không có lòng tin với Đường Tụng, mà là không tin tưởng bạn gái mình.

Bây giờ vay tiền, sau này kết hôn, muốn cầm tiền trong nhà đi trả nợ, vậy thì không có cửa.

“Được thôi.” Đường Tụng lắc đầu, hắn biết tính của Trương Hạo, nên cũng không nói gì nữa.

Hai người lại cảm khái một trận.

Đồ ăn đã lên đủ.

Trương Hạo cầm một chai rượu lên, lắc lắc với Đường Tụng: “Hì hì, tôi mới mua ở bên ngoài, chỉ 20 đồng, rẻ hơn trong tiệm rất nhiều.”

Đường Tụng bật cười.

Thời cấp ba, bọn họ liên hoan cũng sẽ mua rượu ở ngoài siêu thị uống.

Đã nhiều năm rồi, Trương Hạo vẫn cứ là hắn.

Chỉ là bị sinh hoạt và tình cảm làm cho mỏi mệt thôi.

“Nào nào, ăn đi, tôi thèm chết rồi.”

Gắp miếng thịt cho vào nồi, một lúc với vớt ra.

Chấm gia vị, để vào trong miệng.

Thịt, tương vừng, ớt… điên cuồng kích thích vị giác.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, thỉnh thoảng nâng ly.

Chủ yếu là Trương Hạo nói, hình như hắn đã nhẫn nhịn một bụng rồi.

Lãnh đạo gây sự, hộ khách chửi bới, bạn gái lạnh lùng, người nhà bạn gái bức bachs, cha mẹ bất đắc dĩ.

Đường Tụng khuyên bảo: “Hạo Tử, ông quá để ý đến cái nhìn của người khác, sống quá mệt mỏi. Với tình hình của ông bây giờ, muốn tiết kiệm tiền mua nhà và kết hôn, ít nhất cũng phải 3 năm, trong thời gian này còn có bao nhiêu biến cố.”

Trương Hạo cười khổ, cầm chén lên nói: “Nào! Cạn!”

Keng… chén rượu va chạm.

Trương Hạo uống một hơi cạn sạch.

Men say dâng lên, sắc mặt bắt đầu hơi đỏ.

Hắn đặt mạnh chén lên bàn, kích động nói: “Tại huyện thành nhỏ, một tên nghèo và không học đại học như tôi, Trần Giảo Giảo đã là cô gái ưu tú nhất mà tôi có đủ khả năng. Tướng mạo 5 điểm, không béo không gầy, tốt nghiệp đại học, công tác ở công ty nhà nước. Cha mẹ tôi thích, lãnh đạo, bạn bè, tất cả mọi người đều nói tôi trèo cao, khuyên tôi trân quý.”

“Tôi cũng toàn tâm toàn ý với cô ấy, trân quý cô ấy, ngoan ngoãn phục tùng cô ấy. Không ai biết hai năm nay tôi sống mệt mỏi thế nào. Tôi bảo cô ấy xin nghỉ nửa ngày để đi tham gia hôn lễ họ hàng với tôi, cô ấy lập tức từ chối. Bây giờ bạn học phú nhị đại của cô ấy kết hôn, bảo tôi xin nghỉ ba ngày để đi theo, đến trước 2 ngày để hỗ trợ người ta.”

Đường Tụng vỗ vỗ bả vai hắn: “Hạo Tử, chia tay đi, đến Yến Thành xông xáo một lần, tôi sẽ an bài chỗ ở giúp ông, sẽ cho ông nhìn thấy một thế giới khác.”

Trương Hạo yên lặng giây lát, nghĩ đến phòng khách sạn xa hoa.

Nghĩ đến nhà cao tầng, ngựa xe như nước.

Nghĩ đến Trần Giảo Giảo lạnh lùng và vẻ ghét bỏ mà nàng không thèm che giấu.

Trong lúc nhất thời, cảm xúc bành trường.

Đang định nói gì đó, điện thoại trên bàn chợt rung lên.

Điện báo là ‘Bảo bối’.

Ánh mắt Trương Hạo lấp lóe, nghe máy.

“Alo, Giảo Giảo.”

“Anh vừa ra ngoài một lúc, em yên tâm, anh sẽ về trước 9 giờ.”

“Anh sẽ không uống say, chỉ ngồi nói chuyện thôi.”

“Lại cho anh 30 phút được không?”

“Được… được rồi, chờ anh.”

Cúp máy.

Sắc mặt Trương Hạo đỏ lên, tựa như không còn dũng khí ban nãy.

Hắn gian nan mở miệng nói: “Đường Tụng, tôi phải về trước, bên kia có chút việc.”

“Việc gì?” Đường Tụng hỏi.

Trương Hạo giận dữ nói: “Cô dâu ngày mốt kết hôn, mấy người bọn họ định đi quán bar chơi, để tôi trở về đi cùng để chiếu cố bọn họ.”

Đường Tụng suy tư giây lát, nghiêm túc nói: “Tình yêu lâu dài, là một canh bạc. Là hai người hấp dẫn lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau, thỏa hiệp lẫn nhau, cộng đồng thăng hoa. Trong quá trình này, cần song phương ngang bằng. Mà ông quá hèn mọn, hai người không thể dài lâu.”

Nói những lời này, thật ra hắn cũng hơi chột dạ.

Dù sao hắn và đám cầu thủ cũng không công bằng.

Nhưng đây là nhằm vào người bình thường, loại người bật hack như hắn thì không hợp với lời này.

Trương Hạo há to miệng, không biết nên nói gì.

Nội tâm đang điên cuồng giãy dụa.

Nhưng mà đủ loại chi phí ngập đầu, để hắn không thể hạ quyết tâm.

Đường Tụng đứng lên, vỗ vỗ bả vai hắn: “Đi thôi, trở về suy nghĩ đi, rất nhiều chuyện tôi không tiện nói, miễn cho sau này ông lại trách tôi.”

Thanh toán xong, hai người yên lặng đi ra cửa, đứng trên ven đường, nhìn cảnh đêm sáng chói trong thành thị.

Mùa đông lạnh lẽo, gió lạnh đập vào mặt.

Để Trương Hạo tỉnh táo hơn rất nhiều.

Hắn thở dài, nói nhỏ: “Tiểu Tụng, cảm ơn ông, hi vọng ông tìm được đúng người, đừng qua loa như tôi. Cũng không cần toàn tâm toàn ý quá nhanh, bằng không đến lúc muốn bứt ra thì lại không nỡ và xoắn xuýt, phân vân.”

Đường Tụng cười lắc đầu: “Tôi đối với mỗi một phần tình yêu, đều rất chân thành, cũng sẽ không có ngày bứt ra.”

“Ah? Là sao?” Trương Hạo kinh ngạc nói: “Ông… có đối tượng rồi?”

Đúng lúc này, một tiếng phanh xe vang lên.

Ngay sau đó, tiếng còi xe truyền đến.

Một chiếc Benz G-Class đứng lại trước mặt hai người.

Trương Hạo kéo Đường Tụng qua bên cạnh để nhường đường.

Đường Tụng hơi nhíu mày, nhìn biển số xe quen thuộc.

Rất nhanh, tài xế đã chạy xuống.

Lý Nhã Lỵ mặc áo tìm, quần jean xanh lam bó sát người, giày thể thao màu trắng.

Dưới ánh đèn sáng tỏ, ngũ quan xinh đẹp, chiều cao 1m8, tỷ lệ dáng người tuyệt vời.

Làn da trắng nõn sáng bóng, tinh thần vô cùng tốt.

Đứng bên cạnh chiếc xe lạnh lùng, toàn thân nàng lại tràn đầy hơi thở thanh xuân gợi cảm.

Lý Nhã Lỵ mang theo vẻ mừng rỡ, chạy chậm đến trước mặt Đường Tụng.

Chỉ vào cao ốc bên cạnh, điểm nhiên hỏi: “Ca ca, em vừa học quản lý hình tượng ở bên kia, liền nhìn thấy anh đứng bên anh, có phải rất có duyên không nha.”

Đường Tụng đưa tay ôm eo nàng, hôn lên mặt nàng: “Rất ngoan, hôm nay mặc cũng rất đẹp.”

Khuôn mặt Lý Nhã Lỵ đỏ bừng vì hưng phấn: “Đúng rồi, em muốn nhuộm tóc màu rượu vang, giáo viên nói rất hợp với khí chất của em, ca ca, anh đồng ý không? Hoặc là anh muốn em nhuộm màu gì cũng được.”

“Màu rượu vang? Màu đậm hơn chút đi, đừng quá chói mắt.” Đường Tụng vuốt ve mái tóc của nàng.

“Vâng.” Lý Nhã Lỵ ngoan ngoãn gật đầu: “Ca ca, tối nay có thể ngủ chỗ em không? Em nhớ anh nha, vài ngày rồi không được gặp anh. Em chuẩn bị rất nhiều quần áo đẹp, muốn mặc cho anh xem.”

Đường Tụng gật đầu: “Được.”

Tiếp đó lại nói với Trương Hạo đang trợn mắt há hốc mồm bên cạnh: “Hạo Tử, bọn tôi đưa ông về khách sạn nhé.”

Trương Hạo há hốc miệng, chỉ vào Lý Nhã Lỵ, gian nan nói: “Đây là… bạn gái ông? Từ bao giờ?”

Loại tướng mạo và dáng người này, còn lái G63 3 triệu, ngoan ngoãn hiểu chuyện, nói chuyện cũng rất dễ nghe.

Thì ra… bạn gái còn có thể như vậy?

Đây mẹ nó… thật mẹ nó ảo ma!

Đường Tụng nhìn chằm chằm Trương Hạo một chút, cười khẽ: “Một trong thôi!”

Bình Luận (0)
Comment