Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 547 - Chương 547: Đi Vệ Sinh

Chương 547: Đi vệ sinh Chương 547: Đi vệ sinh

Tiếng nhạc ầm ĩ vang vọng bên tai.

Nhưng mà còn không bằng tiếng tim đập của Lý Mộc Tuyết giờ phút này.

“Bảo sao Đường Tụng lại nhắn tin hỏi mình đang ở đâu và làm gì. Thì ra là đã nhìn thấy mình.”

Nàng nhớ lại câu trả lời của mình: “Tối nay đến cửa hàng của bạn để ôn chuyện, bình thường đều về nhà rất sớm.”

Nếu nói là bạn, chị Ninh tuyệt đối là bạn.

Nơi này dù không phải của chị Ninh, nhưng là của bạn trai chị Ninh.

Giải thích như vậy, hình như cũng ổn.

Nhưng Lý Mộc Tuyết biết, chuyện nói láo là khách quan, có ngụy biện thế nào cũng vô dụng.

Bản thân bị Đường Tụng phát hiện ở hộp đêm đã coi như là sự kiện cấp tai nạn rồi, vậy mà còn nói láo.

Vậy Đường Tụng sẽ nghĩ thế nào?

Nàng nhìn khuôn mặt mỉm cười kia, chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô.

Trong đầu ‘ong ong’ như nổ mạnh.

“Tôi bảo cậu cút! Không hiểu tiếng người sao? Nơi này là chỗ cậu có thể đến sao?’

Nhìn thấy Lý Mộc Tuyết bị quấy rối, Tô Thành trán đã nổi gân xanh.

Tên chó này đột nhiên chui ra, liền dính vào Lý Mộc Tuyết, còn thổi hơi với nàng.

Mặc dù không nghe thấy nói gì, nhưng khẳng định là cợt nhả.

Không thấy Lý Mộc Tuyết đã tức đến trắng bệch cả mặt sao?

Thật sự cho rằng đẹp trai thì có thể muốn làm gì thì làm?

Sắc mặt Molly rất khó coi, chuyện này chính là do nàng gây nên.

Một khi xử lý không tốt, vậy nàng chắc chắn bị đuổi.

Không ngờ được, một nam thần tuấn lãng tươi mát như vậy, thế mà lại không có tố dưỡng.

Ninh Hân đứng bên cạnh Đường Tụng, nắm tay ngăn cản giữa hắn và Lý Mộc Tuyết.

Biểu cảm nghiêm túc: “Vị soái ca này, nơi này cũng có quy củ.”

Mấy vị an ninh quanh khu ghế lập tức tiến lên.

Trước đó vì Đường Tụng đi cùng Molly, cộng thêm tướng mạo và khí chất xuất chung.

Nên bọn họ không dám ngăn cản.

Lý Mộc Tuyết liếm môi một cái, vội vàng kéo tay chị Ninh.

Giọng nói hơi run rẩy nói: “Chị Ninh, anh ấy là Đường Tụng.”

Biểu cảm Ninh Hân ngưng trọng, vội vàng vẫy tay ra hiệu cho đám an ninh.

Luống cuống nói: “Đường tiên sinh, ngài… ngài đã tới, rất xin lỗi, vừa rồi không nhận ra ngài. Tôi là Ninh Hân, là chị em tốt của Mộc Tuyết. Vẫn luôn nghe Mộc Tuyết nhắc đến ngài, quả nhiên gặp mặt còn hơn cả nghe danh.”

Nàng chỉ nghe Vương Cảnh Đào và Lý Mộc Tuyết miêu tả qua về tướng mạo của Đường Tụng, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người thật.

Không ngờ lại xuất chúng như vậy.

Phong thần tuấn lãng, mặt như quan ngọc… những từ này dùng lên người Đường Tụng cũng không quá.

Lại thêm tài phú và quyền thế…

Nàng cũng bắt đầu đố kị với Lý Mộc Tuyết rồi.

Vốn cho rằng tìm được một phú ông trung niên đã ly dị như Cố Đông Thăng, đã coi như là cao cấp nhất vòng tròn các nàng rồi.

Nhưng so với Đường Tụng trước mặt, quả thực là kém không phải một chút.

“Thì ra là chị Ninh.” Đường Tụng nhìn về phía Ninh Hân, gật đầu chào.

Trước đó nghe Lý Mộc Tuyết nhắc đến vài lần, cũng từng nghe Vương Cảnh Đào nói qua khi ở live house.

Là tình nhân của Cố Đông Thăng.

Rất xinh đẹp, nhưng trên mặt có dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ.

“Đường tiên sinh! Ngài đừng gọi tôi như vậy, gọi tên tôi là được.” Ninh Hân sợ hết hồn.

Đây chính là đại lão, chớp mắt đã làm cho kiến trúc Kim Hải phá sản, đám người Hình Minh Quân đều vào ngục giam.

Tô Thành mím chặt môi, ánh mắt lấp lóe.

Vốn cho rằng chỉ là một con ‘hàng’, không ngờ lại là bạn của Lý Mộc Tuyết thật.

Nhìn thái độ của Ninh Hân, hình như thân phận cũng rất không tầm thường.

Molly khẽ nhếch miệng, ánh mắt nhìn về phía Đường Tụng đã hoàn toàn khác biệt.

Đây đâu phải hàng gì, mà là khách quý nha!

Trong đầu đang điên cuồng suy tư, làm như thế nào mới có thể trèo lên cái đùi to này.

Lý Mộc Tuyết nắm chặt tay, không dám nhìn vào mắt Đường Tụng.

“Nơi này là sản nghiệp của ông chủ Cố, em đến đây là để ôn chuyện với chị Ninh.”

Giống như ‘Sách hướng dẫn khai phát Lý Mộc Tuyết’ đã miêu tả.

Đối mặt với quẫn bách, phản ứng đầu tiên của nàng chính là ngụy biện và bào chữa cho mình.

“A? Là thế à.” Đường Tụng hơi nheo mắt lại, cũng không nói gì thêm.

Hắn đẩy nàng về phía sau, nhìn Bạch Tĩnh vẫn đang choáng váng.

Nghiêm túc nói: “Tiểu Tĩnh, em còn đang đi học, sao lại chạy đến mấy chỗ này chơi?”

Trong ấn tượng của hắn, Tiểu Tĩnh là một cô bé rất khôn khéo.

Vì đề phòng nàng học cái xấu, Đường Tụng cảm thấy mình cần giáo dục một phen.

“Đường Tụng ca ca, em… em sai rồi!” Tiểu Tĩnh vốn còn muốn giải thích vài câu, nhưng chú ý đến ánh mắt của Đường Tụng, lập tức nhận sai trước.

Loại thái độ này, hơi giống với cha nàng, để cho nàng không dám mạnh miệng.

“Biết sai thì tốt, em còn đang đi học, học tập là quan trọng nhất, mấy nơi này rất loạn, sau này đi ít thôi.”

“Em sẽ nghe lời.” Bạch Tĩnh kẹp chặt chân.

Không biết vì sao, Đường Tụng dùng loại giọng điệu ra lệnh như vậy, toàn thân nàng lại như nhũn ra.

Làn da nàng rất trắng, hơi thẹn thùng là sẽ đỏ bừng lên.

Phối hợp với tướng mạo trong veo, nhìn vô cùng đẹp mắt.

Lý Mộc Tuyết nhìn Bạch Tĩnh, lại nhìn Đường Tụng.

Ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Tĩnh, hai người quen nhau?”

Bạch Tĩnh gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn: “Ừm, không ngờ chị Mộc Tuyết cũng biết Đường Tụng ca ca, nói như vậy chúng ta rất có duyên nha.”

Lý Mộc Tuyết muốn nói cái gì.

Bạch Tĩnh đã vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, chủ động nói: “Đường Tụng ca ca, anh qua đây ngồi đi.”

Mặc kệ thế nào, có thể gặp Đường Tụng ở đây, nàng vẫn rất vui vẻ.

Trong khoảng thời gian này, nàng tiếp nhận áp lực rất lớn, đều không dám liên hệ Đường Tụng.

Bây giờ có Lý Mộc Tuyết giúp đỡ, lại gặp được Đường Tụng, tự nhiên muốn dán lại gần.

Đường Tụng duỗi tay, vuốt vuốt đầu nàng: “Chờ lát nữa, anh tìm Tiểu Tuyết có việc, lát qua sẽ qua với em.”

Nghe thấy Đường Tụng nhắc đến tên mình, còn nói tìm mình có việc.

Lý Mộc Tuyết thầm giật mình, đầu óc ong lên, chuyện sợ nhất vẫn xảy ra.

“Đường Tụng sẽ không bắt mình trả xe, rồi chuyển ra khỏi biệt thự chứ?”

“Như vậy công việc cũng mình cũng xong.”

“Vất vả lắm mới đi đến một bước này.”

“Mình nên làm gì? Nên làm gì?”

Lý Mộc Tuyết nắm chặt tay, ánh mắt sáng tối chập chờn.

Nàng cảm giác mình gặp phải nguy cơ lớn nhất cuộc đời này.

Nghiêm trọng hơn rất nhiều lần lúc bị Đường Tụng bắt gặp nghịch nước, trang bức.

Rạng sáng còn đến hộp đêm chơi, còn nói dối, lại còn bị tóm tại trận.

“Tiểu Tuyết.” Đường Tụng vỗ vỗ cặp đùi nở nàng của nàng.

“Ừm.” Lý Mộc Tuyết bị dọa cho giật mình, giọng có hơi to.

Cũng may là nơi này rất ồn ào, nên cũng không tính là đặc biệt.

Tô Thành ngồi đối diện thì nhíu chặt lông mày.

Sàm sỡ trắng trợn như vậy, Lý Mộc Tuyết vậy mà không phản ứng?

“Nhà vệ sinh ở đâu?” Đường Tụng hỏi.

Lý Mộc Tuyết vội vàng chỉ chỉ bên kia, lại vội vàng nói: “Hơi tối, em sợ anh không tìm thấy, hay là em dẫn anh đi, em cũng đang muốn đi vệ sinh.”

“Cũng được.” Đường Tụng đứng lên.

Bình Luận (0)
Comment