Nghe được câu trả lời khẳng định của Đường Tụng.
Lý Mộc Tuyết cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất thì không cần lo lắng bị Đường Tụng mắng ở trước mặt mọi người.
Nàng vẫn rất quan tâm đến mặt mũi của mình.
Trang bức lâu như vậy trước mặt đám phú nhị đại này, mới tích lũy được chút uy vọng và quan hệ.
Nàng cũng không muốn tan thành mây khói.
Vừa cầm túi xách lên.
Tô Thành trực tiếp nói: “Mộc Tuyết, tôi đi cùng cô, giờ này hộp đêm không an toàn lắm.”
Sắc mặt hắn rất khó coi, lông mày nhíu chặt thành hình chữ xuyên.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã hỏi bóng hỏi gió, Lý Mộc Tuyết hẳn là chưa có bạn trai.
Vòng bạn bè cũng không đăng những nội dung có liên quan với nam giới.
Hiện giờ đột nhiên xuất hiện một người cạnh tranh rất có sức nặng.
Nhất là vẻ ngoài của bựa như vậy nữa.
Để nội tâm hắn giống như ăn phải shjt.
Bây giờ thấy hai người kết bạn đi vệ sinh, tự nhiên phải đứng ra ngăn cản.
Lý Mộc Tuyết lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Nàng thuận miệng nói một tiếng, liền cầm túi xách đứng trước mặt Đường Tụng.
Không thèm nhìn Tô Thành dù chỉ một chút.
Tô Thành trán nổi gân xanh.
Đãi ngộ này cũng quá khác biệt rồi.
Đường Tụng nhìn năng lực trở mặt như lật sách của nàng, nội tâm lại càng ngạc nhiên hơn.
Cô gái tương phản như vậy, hắn đúng là chưa từng gặp.
Không ngờ Lý Mộc Tuyết chính là loại này.
“Hạo Tử, tôi đi vệ sinh, ông cứ chơi đi nhé.” Đường Tụng vỗ vỗ bả vai Trương Hạo, lại nói với Ninh Hân: “Ninh Hân, giúp tôi chăm sóc người bạn này nhé.”
Trương Hạo gật đầu, cảm xúc khá bất an.
Từ khi tiến vào khu ghế dài này, miệng hắn vẫn không khép lại.
Mỹ nữ tất đen gợi cảm kia, và cô gái trắng như phát sáng này, hình như đều có quan hệ không tầm thường với Đường Tụng.
Nghĩ đến Lý Nhã Lỵ.
Chuyện này…
Trương Hạo cảm thấy có thể là mình nghĩ nhiều.
Có lẽ hai vị mỹ nữ này, đều là bạn bình thường của Đường Tụng thì sao?
…
Đưa mắt nhìn Đường Tụng và Lý Mộc Tuyết rời đi.
Ninh Hân mời Trương Hạo ngồi xuống, tự mình rót chén A Bích cho hắn.
Trương Hạo vội vàng nói cảm ơn.
Bạch Tĩnh chủ động cầm chén lên, mời hắn một ly.
Trương Hạo mặc âu phục, sống lưng thẳng tắp, uống một hơi cạn sạch.
Nội tâm lại rất hoảng.
Đối diện hắn, chính là sân khấu mờ ảo xinh đẹp.
DJ gợi cảm trên sân thỉnh thoảng lại làm ra các động tác làm cho người mặt đỏ tim run.
Chung quanh ghế dài có rất nhiều đại mỹ nữ cao không thể chạm trong mắt hắt, tất cả đang dùng ánh mắt nóng bỏng để nhìn hắn.
Chuyện này mang đến trùng kích to lớn với thế giới quan và nhân sinh quan của hắn.
Ba cô nàng vẫn chờ nhấm nháp con ‘hàng’ Đường Tụng đã đi qua.
Đông Hân Dĩnh tóc tím tò mò hỏi: “Ninh Hân, Bạch Tĩnh, vị nam thần kia là ai vậy? Mau nói cho bọn tôi biết.”
“Đúng vậy đúng vậy! Vòng tròn Yến Thành này còn có một người đẹp trai như vậy? Sao tôi chưa từng nghe qua?”
“Khí chất quá tuyệt vời, tôi thích.”
Ninh Hân hơi do dự, nói: “Dù sao cũng là nhân vật tôi không thể trêu vào, cụ thể thì không biết.”
Bạch Tĩnh hơi đỏ mặt, nói theo: “Tôi cũng không rõ lắm.”
Nàng hiểu Đường Tụng, chỉ giới hạn với ông chủ quán cà phê mà thôi.
Hơn nữa ba người này rõ ràng là có ý đồ xấu với Đường Tụng, nàng tự nhiên không thể nói quá nhiều.
“Vậy lát nữa chúng ta tự hỏi.”
“Đúng vậy, ít nhất cũng phải xin được wechat.”
…
“Đường Tụng, em sai rồi, em thật sự biết lỗi rồi.” Lý Mộc Tuyết đi theo bên cạnh Đường Tụng.
Giày cao gót đi vô cùng gấp rút, giống như tim của nàng.
Sắc mặt Đường Tụng lạnh nhạt, không nhìn ra hỉ nộ.
Lý Mộc Tuyết ôm cánh tay hắn, tiến đến gần hắn, không ngừng nói.
“Em không muốn lừa anh, em chỉ là… chỉ là sợ anh hiểu lầm.”
“Em rất ít khi đến mấy nơi thế này, hơn nữa em chưa từng tiếp xúc thân mật với người đàn ông nào.”
…
“Cầu anh đừng giận mà, hay là làm thế nào thì anh mới tha thứ cho em?”
…
Đường Tụng đột nhiên dừng lại, chỉ vào phòng vệ sinh trước mặt, nói: “Vào thôi.”
Lý Mộc Tuyết cho là hắn muốn mời mình bú sữa bò.
Cắn môi, giọng nói êm ái: “Rất đông người, đang là thời điểm đông nhất, cần xếp hàng. Em dẫn anh đến khu nhân viên, phòng vệ sinh bên kia rất rộng rãi, thoải mái.”
“Được.” Đường Tụng đáp ứng luôn.
Dù sao còn phải nghiệm chứng uy lực của trứng ma pháp, tốt nhất là tìm một nơi yên tĩnh để thể nghiệm một phen.
Miễn cho không khống chế được cường độ, làm cho Lý Mộc Tuyết xấu mặt.
Từ trên bản chất mà nói, hắn vẫn là một thanh niên ấm áp, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác.
Hai người lại đi một lúc.
Lý Mộc Tuyết dẫn hắn đến một phòng vệ sinh hào hoa.
“Cach…” Khóa trái cửa.
Lý Mộc Tuyết trực tiếp bổ nhào vào ngực hắn, hôn lên mặt hắn.
Tiếp đó trực tiếp ngồi xổm xuống, một mực ôm lấy hông Đường Tụng.
Đôi tất đen tuyệt đẹp đã tiếp xúc thân mật với gạch men màu vàng nhạt.
Nàng ngẩng đầu, điềm đạm đáng yêu nói: “Đường Tụng, em biết anh có ấn tượng rất kém với em, nhưng em tuyệt đối không có ý đồ gì xấu. Anh tốt với em như vậy, tặng xe cho em, cho em ở trong biệt thự. Anh tha thứ cho em một lần được không?”
Đường Tụng đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thản nhiên nói: “Đứng lên.”
Lý Mộc Tuyết run lên, trong mắt ngấn ánh lệ.
Đầu càng ngày càng thấp, bắt đầu sám hối sai lầm với Đường Tụng.
Muốn dùng cách này để lấy được thông cảm.
Khóe miệng Đường Tụng giật một cái, cũng không ngăn cản.
Từ trên nhìn xuống, ngũ quan của Lý Mộc Tuyết rất xinh xắn, phong thái nhu mỹ.
Ngón tay lướt qua sợi tóc của nàng.
Mặc cho Lý Mộc Tuyết điên cuồng làm phép một lúc.
Đường Tụng bất đắc dĩ nói: “Được rồi, em làm như vậy, ít nhất phải hơn nửa tiếng mới xong.”
Dù sao còn nhiệm vụ trên người, hắn không muốn mất quá nhiều thời gian.
Lý Mộc Tuyết ngẩng đầu, thận trọng nói: “Vậy… vậy chờ tối về?”
Đường Tụng vỗ vỗ đầu nàng: “Đứng lên nói.”
Lần này, Lý Mộc Tuyết nghe lời đứng lên, xoa xoa hai đầu gối của mình.
Đường Tụng đưa tay vào áo của nàng, chống đỡ tim nàng.
“Tiểu Tuyết, tôi rất thất vọng với em.”
Lý Mộc Tuyết run lên, đỏ mắt nói: “Em thật sự biết lỗi rồi, em không nên làm vậy, càng không nên nói dối anh.”
“Vì trừng phạt em, tôi chuẩn bị chơi một trò nhỏ với em, nếu em đáp ứng, tôi sẽ tha thứ cho em.”
“Em đáp ứng.” Lý Mộc Tuyết vội vàng gật đầu.
Đường Tụng lấy ‘trứng ma pháp thú vị’ ra cho nàng xem.
Toàn thân màu hồng phấn, đỉnh có một khe type-C để sạc pin.
Tạo hình lưu lát tự nhiên, vẫn rất đẹp.
“Há mồm.”
Lý Mộc Tuyết mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lời há mồm.
Đường Tụng đưa trứng ma pháp đến bên cạnh môi nàng.
Nhẹ nhàng ngậm miệng lại.
Đường Tụng nhìn chiếc nhẫn bạc trên tay, không có trang trí đặc thù gì, phía trên vẽ vài hình vẽ hình học.
Nhìn rất tinh tế lại thời thượng.
Hắn khởi động.
Ong ong ong…
Âm thanh nhu hòa chậm rãi vang lên trong nhà vệ sinh.
Lý Mộc Tuyết lập tức ngây người.
Cuối cùng cũng biết đây là thứ gì.
Nói đến thì dưới gối nàng cũng giấu một cái, đôi khi sẽ lấy ra làm phép.
Nhưng không khéo léo và tinh xảo như cái này.
Nhưng… sao Đường Tụng lại mang thứ này bên người?
Trong nhận thức của nàng, Đường Tụng là một người rất kiêu ngạo, lạnh lùng, bá đạo.
Cái này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của hắn.
Trong lúc nàng suy nghĩ lung tung.
Đường Tụng thu hồi trứng ma pháp, tán dương: “Váy em rất đẹp, chỉ là hơi cao.”
Lý Mộc Tuyết lập tức hiểu ý.
Khẩn trương mà e ngại nói: “Đường Tụng, em còn chưa từng chơi bóng, làm như vậy sẽ bị thương…”
Nàng vẫn quan tâm đến trận bóng đầu tiên của mình.
Tốt nhất là trong một thời gian đặc thù.
Ăn một bữa tiệc, uống một chai rượu vang đỉnh cấp trước.
Trong biệt thự sang trọng, bên tai là tiếng đàn piano êm ái.
Triền miên trong lúc hơi say.
Sở hữu một đêm lãng mạn và khó quên.
Bây giờ đột nhiên lại đưa nàng một quả trứng.
Chẳng may sau này Đường Tụng không nhận nợ thì sao?
“Đừng lo.” Đường Tụng thấy nàng lo lắng, tiến lên nói nhỏ vài câu vào tai Lý Mộc Tuyết.
Lý Mộc Tuyết dùng sức cắn môi, gật đầu đáp ứng.
…
Đại khái 10 phút sau.
Đường Tụng đứng trước bồn rửa mặt, nghiêm túc sửa sang lại trang điểm.
Vì trang bức tốt hơn ở hộp đêm, nên nàng trang điểm kiểu má hồng.
Nên giờ có thể che đậy vài thiếu sót.
Đường Tụng nhìn Lý Mộc Tuyết đang trầm mê trong chỉnh sửa nhan sắc.
Liền ấn nhẹ lên nhẫn trên tay.
“Ô!” Một tiếng kêu đè nén vang lên.
Lý Mộc Tuyết hơi khom lưng, che bụng dưới.
Khí chất nữ thần trên người đã không còn sót lại chút nào.
Đường Tụng tiến lên vỗ vỗ mông nàng: “Nhớ phải giữ bình tĩnh, đừng giật đùng đùng như thế.”
“Em biết rồi.” Trong mắt Lý Mộc Tuyết tràn ngập hơi nước, nhìn Đường Tụng nói: “Anh đã nói, chỉ cần em vượt qua được thì sẽ tha thứ cho em.’
“Đương nhiên.” Đường Tụng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng: “Cài cúc áo sơ mi vào.”
“Vâng, chủ nhiệm.” Lý Mộc Tuyết rất hiểu tình thú.