Ngày 3 tháng 12 năm 2022, thứ bảy, trời trong, -6 đến 1 độ C.
Lạch cạch…
Lạch cạch…
Tiếng bàn phím quanh quẩn trong phòng ngủ.
Trên màn ảnh máy tính là từng dòng chữ.
………
“Chuyện hai năm nay, cô coi như chưa từng xảy ra đi.”
Lạch cạch… một tấm thẻ bay thẳng vào mặt Từ Ngôn Tình, rõ ràng là mang theo nhiệt độ của hắn, nhưng lại lạnh lẽo thấu xương như vậy.
“Trong tấm thẻ này có 20 triệu, mật mã là sáu số 0, sau này đừng làm phiền tôi.”
Đường Tống hạ thấp đôi mắt sáng chói, một tay nhét trong túi quần, một tay vần duy trì tư thế ném thẻ.
Từ Ngôn Tình yên lặng nhặt tấm thẻ lên.
Nàng đã từng ảo tưởng vô số lần về cái kết giữa mình và hắn.
Nhưng chưa bao giờ lại nghĩ tới nó có thể khuất nhục và lãnh khốc như vậy.
Còn thấu xương hơn cả gió lạnh ngoài phòng lúc này.
“Là vì Bạch Y Y trở về sao? Anh… có từng yêu em?” Nàng thở sâu, cắn răng phun ra một câu hỏi.
Đường Tống nghe thấy nàng tra hỏi, biểu cảm trên mặt giống như chưa từng thay đổi.
Hắn hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia mất tự nhiên, rồi lại lập tức khôi phục bình thường.
“Hai năm nay, tôi chỉ coi cô là vật thay thế thôi, bây giờ cô ấy đã quay về từ nước ngoài. Cô cút đi, thu dọn tất cả những thứ thuộc về cô trong biệt thự này đi, tôi không muốn Y Y nhìn thấy chúng.”
Lời nói của Đường Tống giống như một con dao đâm sâu vào tim Từ Ngôn Tình.
Nàng run run rẩy rẩy đứng lên, an ủi và vuốt ve đêm qua vẫn còn lưu lại trong thân thể.
Cuối cùng liếc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo kia, trong đầu hiện lên từng màn của hai người.
Hắn ôm, vỗ về, trùng kích, ôn nhu, ngọt ngào, quyến luyến…
Hắn từng đứng bên cạnh nàng lúc nàng cần trợ giúp nhất, che gió che mưa cho nàng.
Chú ý đến ánh mắt của Từ Ngôn Tình, bờ môi Đường Tống run rẩy, không biết vì sao mà tim lại đau nhói.
Hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn phun ra một câu: “Đừng quên thân phận của cô, cô chỉ là tình nhân mà thôi.”
…
“Đáng chết! Vì sao thấy cô ấy sinh bệnh, mình lại khó chịu như vậy? Mình rõ ràng là yêu Y Y!” Đường Tống đấm đấm đầu mình, trong mắt tràn đầy tơ máu, nhìn Từ Ngôn Tình té xỉu trước mặt.
…
………
Cốc cốc cốc… tiếng gõ cửa vang lên.
Từ Tình đang điên cuồng gõ chữ viết tiểu thuyết liền sợ hết hồn.
Toàn thân run lên, vội vàng save lại, rồi đóng màn hình máy tính.
Đôi mắt to hiện lên vẻ bối rối.
Ngay sau đó, Đổng Ngọc Ngôn đi vào.
“Tình TÌnh, chị họ mình sắp đến nhà ga rồi, mình đi đón, cậu cũng hỏi cô cậu một câu. Đây là chuyện lớn, cậu phải chú ý một chút.”
Từ Tình liên tục gật đầu: “Yên tâm đi, trưa nay cô mình sẽ đến, sẽ không đến muộn đâu.”
“Vậy thì tốt.” Đổng Ngọc Ngôn tiến lên vỗ vỗ đầu nàng, nói khẽ: “Tình TÌnh, chúng ta là chị em tốt nhất, mình vẫn luôn coi cậu là chị em ruột. Cô cậu và chị họ mình có thể vào quốc tế Tinh Phong và đảm nhiệm chức vụ quan trọng như vậy, chứng tỏ Đường Tụng rất tin tưởng chúng ta.”
“Chúng ta đang đi về phía tốt đẹp hơn, gia tộc của chúng ta cũng sẽ được lợi vì thế. Sau này cậu phải chú ý, bảo trì khoảng cách với những người đàn ông khác. Còn nữa, bây giờ câu làm việc ở phòng luật sư, cũng phải chú ý đến những khách hàng nam kia.”
Ánh mắt Từ Tình bối rối, hơi chột dạ nói: “Thật ra… mình và Đường Tụng không có gì… được rồi, mình sẽ chú ý.”
Đổng Ngọc Ngôn xoay người, hôn lên mặt nàng một cái, cười nói: “Cậu biết thì tốt, bái bai.”
Nói xong, liền lắc bờ eo gợi cảm rời đi.
Từ Tình thở phào một hơi, lại mở màn hình máy tính lên.
Gõ nốt chương này, rồi đăng lên luôn.
Thân là học sinh ưu tú của học viên ngữ pháp, Từ Tình không chỉ thích xem tiểu thuyết, mà thỉnh thoảng sẽ viết một ít đoản văn.
Kể từ khi biết Đường Tụng thế mà còn có những người phụ nữ khác, đồng thời còn chơi bóng ở ngay trước mặt nàng.
Từ Tình đã bị kích thích, mấy ngày nay đều nằm mơ trừng phạt Đường Tụng.
Lúc thì bắt hắn quỳ bàn phím, lúc thì để hắn tay không bổ sầu riêng.
Vì để cho mình thoải mái hơn, nàng còn viết một bộ tiểu thuyết trên mạng, mang tên ‘sau khi chia tay, Bạch Nguyệt Quang cút ngay cho tôi’.
Một mặt là phát tiết uất ức khi bị Đường Tụng áp chế hàng ngày, một mặt là ảo tưởng cảm giác khi được Đường Tụng sủng ái một mình mình.
Đây là một bộ sảng văn tổng tài bá đạo theo đuổi vợ.
Trong quá trình viết đại cương, Từ Tình đã hưng phấn rồi thưởng cho mình nhiều lần.
Thoải mái! Quá mẹ nó thoải mái!
Tiểu Tiểu Đường Tụng cũng dám bắt nạt tôi?
Nhìn xem tôi ngược anh trong tiểu thuyết thế nào!
Từ Tình cười ngây ngô nửa tiếng, lại cấu tứ vài đoạn văn ngược luyến máu chó.
Lúc này mới ‘khụ khụ’ hai tiếng, lại trở về trước máy tính.
Ngôn Ngôn nói đúng, vẫn không nên quá tung bay, chẳng may Đường Tụng biết được, vậy thì không chỉ bị đánh mông đâu.
Nói không chừng hắn còn móc ‘roi da’ ra.
Để mình mặc váy JK, đeo đuôi lên, rồi bò vòng vòng…
Nghĩ tới đây, Từ Tình rùng mình một cái.
Đôi mắt to liền đảo một vòng.
Vội vàng mở đại cương, xóa bỏ kịch bản của nam 2, nam 3, nam 4 với Từ Ngôn Tình.
Nội tâm thầm mặc niệm: “A di đà phúc.”
“Mình cũng không muốn tứ chi chạm đất rồi bị Đường Tụng ‘quất’.”
“Haiz, đường đường là đại tiểu thư Từ Tình không sợ hãi, vậy mà cũng có lúc sợ Tiểu Tụng Tử.”
“Đều do Ngôn Ngon, cứ bắt mình đi hiện trường xem trực tiếp! Đáng ghét!”
…
Trong chiếc Maserati.
Lý Hà hơi co quắp trên ghế phụ, đến giờ phút này mới lấy lại tinh thần.
Nhớ mấy ngày trước, em họ nói bên này có cơ hội công việc rất tốt, giám đốc nhân sự công ty lớn quốc tế Tinh Phong.
Thậm chí không lâu sau còn gửi offer qua, tiền lương còn cao hơn so với lúc ở Thâm Thành.
Nàng vốn ôm thái độ nửa tin nửa ngờ.
Thậm chí nàng còn không dám từ chức công ty nhỏ ở Thâm Thành.
Thân là một người làm nhân lực nhiều năm, nàng sẽ không quyết định vội vàng.
Nhưng bây giờ gặp được Đổng Ngọc Ngôn, nàng không thể không nghiêm túc cân nhắc.
Tài vận nuôi người, câu này không chỉ là nói suông.
Âu phục nữ màu xám nhạt, sợi tổng hợp cao cấp, chế tác đỉnh cấp, vừa nhìn đã biết cực đắt.
Trên tay mang đồng hồ Cartier đang rất hot.
Còn lái chiếc Maserati hơn 1 triệu.
Mái tóc xõa tung tự nhiên, sắc mặt hồng hào.
Trên người tràn đầy khí chất tinh anh, ánh mắt kiên định tự tin.
Đổng Ngọc Ngôn bây giờ, khác xa với cô em họ rất có tâm cơ trong ấn tượng của nàng.
Ít đi vẻ táo bạo và trương dương, nhiều thêm vẻ nội liễm và bình tĩnh.
Tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ tự tin, xuất phát từ nội tâm.
“Ngọc Ngôn, em đang làm gì?” Lý Hà nhỏ giọng nói: “Xe này là của em?”
“Em mở một công ty, chủ yếu là làm đồ thông minh, quay đầu có thể dẫn chị qua xem, về phần chiếc xe này…” Đổng Ngọc Ngôn liếc mắt nhìn chị họ, cười nói: “Là bạn trai tặng.”
Lý Hà chớp chớp mắt, khó tên nói: “Đứng tên em?”
“Đương nhiên.”
“Chuyện này… chị từng thấy chiếc xe này trên mạng, 1.6 triệu, bạn trai em hào phóng thật.”
“Cũng được, nhưng anh ấy đúng là rất hào phóng, hào phóng đến mức làm em sợ hãi.” Đổng Ngọc Ngôn cười nói.
Nội tâm Lý Hà chua chua, hâm mộ không chịu được.
Dù nàng là giám đốc nhân lực, nhưng đó chỉ là một công ty nhỏ mới lập nghiệp.
Phòng tài nguyên nhân lực của công ty chỉ có 2 người, trừ nàng ra thì là một sinh viên mới tốt nghiệp.
Chấm công, phúc lợi hàng ngày, tiền lương, bảo hiểm… tất cả đều là nàng phụ trách.
Học được rất nhiều thứ, cũng rất rèn luyện người, tiền lương cũng được 20.000.
Nhưng mà rất mệt mỏi.
Mỗi ngày đều phải ngồi tàu điện ngầm một tiếng, lại đi bộ 10 phút.
Từ đầu tháng đến cuối tháng, cơ bản mỗi ngày đều tăng ca đến đêm khuya.
Cũng không để dành được bao nhiêu tiền, thân thể lại càng ngày càng kém.
Nhớ lại trước kia, mặc dù mình không bằng em họ, nhưng cũng coi như là mỹ nữ.
Nhưng bây giờ, làn da thô ráp, dáng người hơi béo ra…
…
Kéo cửa chống trộm.
Đi vào căn nhà xa hoa cao cấp.
Đổng Ngọc Ngôn treo túi xách, đưa cho chị họ một đôi dép lê: “Chị ở tạm đây hai ngày đi, chờ làm thủ tục nhập chức xong, công ty sẽ cung cấp chỗ ở, nếu chị không hài lòng, có thể thuê một phòng ở chung quanh, giá nhà bên này khá rẻ, hoàn toàn không có áp lực với chị.”
Lý Hà thay dép, có chút co quắp nói: “Có tiện không? Nơi này là nhà bạn trai em?”
Đổng Ngọc Ngôn cười lắc đầu: “Đừng lo, nơi này chỉ có em và Từ Tình ở thôi, là bạn trai tặng em, bình thường anh ấy không ở đây.”
“Chuyện này…” Biểu cảm của Lý Hà hơi ngây ngốc.
Ánh mắt đảo qua căn nhà này.
Chưa nói đến giá nhà.
Chỉ tính các thiết bị, trang trí nội thất thôi, ít nhất cũng phải hơn 1 triệu chứ?
Đổng Ngọc Ngôn liếc nhìn chị họ, nội tâm hưng phấn đến không chịu được.
Giàu mà không về quê như mặc đồ dạ hành đi đêm.
Đối với nàng mà nói, đại khái chính là như vậy.
Đương nhiên, ngoại trừ khoe khoang qua, nàng còn thể hiện thực lực của mình.
Dfu sao nàng muốn đưa chị họ vào quốc tế Tinh Phong, cũng là chuẩn bị cho khả năng ‘đấu tranh hậu cung’ sau này.
Hi vọng có thể trở thành người quan trọng hơn với Đường Tụng.
Chờ Lý Hà ngồi xuống salon, Đổng Ngọc Ngôn rót chén nước ấm rồi đưa qua.
Lý Hà uống một hợp, hơi bình tĩnh lại, hỏi: “Ngọc Ngôn, công việc em giới thiệu là đã xác định rồi đúng không? Đối phương sẽ không đổi ý đâu nhỉ?”
Cho đến giờ phút này, Lý Hà mới dám nhìn thẳng vào phần offer kia.
Tiền lương 25.000, bảo hiểm đầy đủ, bao ăn bao ở, còn có rất nhiều phúc lợi khác.
Đây quả thực là công việc trong mơ mà!
Đổng Ngọc Ngôn nhếch miệng lên, bình tĩnh thản nhiên nói: “Chị cứ yên tâm đi, quốc tế Tinh Phong bây giờ chỉ có hai cổ đông. Một là bạn trai em, một là em.”