Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 567 - Chương 567: Ngôn Tình Trong Văn Phòng

Chương 567: Ngôn Tình trong văn phòng Chương 567: Ngôn Tình trong văn phòng

“Ngọc Ngôn, đây chính là khách sạn quốc tế Tinh Phong? Nhìn ngoài cao cấp hơn trên mạng nhiều.”

Lý Hà kéo tay em họ, nhìn ngó bốn phía.

Người ra người vào, kinh doanh vô cùng tốt.

Quảng trường rộng lớn, hòn non bộ suối phun, rừng cây vườn hoa…

Từ Dung ở phía sau thì khá bình tĩnh, dù sao cũng đã từng đến, nên khiếp sợ cũng đã khiếp sợ rồi.

Đi vào đại sảnh tráng lệ, quản lý đại sảnh vội vàng tiến lên tiếp đón.

“Đổng phu nhân, tôi đưa ngày đi gặp chủ tịch.”

“Ừm.” Đổng Ngọc Ngôn gật nhẹ, phong thái thong dong, tựa như trở về nhà mình.

Từ Dung liếc nhìn Từ Tình đang ủ rũ cúi đầu, lại nhìn Đổng Ngọc Ngôn bình tĩnh tự tin.

Nội tâm thầm thở dài.

Với thân phận và địa vị của Đường Tụng, Đổng Ngọc Ngôn đúng là thích hợp hơn.

Lần này Từ Dung đến Yến Thành, vốn còn cho rằng Từ Tình tỉnh ngộ rồi, không ngờ vẫn là ý tưởng của Đổng Ngọc Ngôn.

Cô liền gõ lên đầu Từ Tình một cái.

Cô cháu gái này của mình không có chút tâm cơ nào, không biết cả ngày nghỉ cái gì nữa.

Đi vào khu làm việc xa hoa trên tầng 6.

Dọc theo hành lang rộng rãi, đi vào một phòng làm việc.

Trên cửa treo biển ‘văn phòng chủ tịch’.

Quản lý đại sảnh gõ cửa: “Chủ tịch, Đổng phu nhân và 3 vị khách khác đã đến.”

“Mời vào.” Giọng nói trẻ trung mang theo từ tính vang lên.

Lý Hà hơi sững sờ, lại hơi bất ngờ.

Dựa theo logic bình thường.

Chủ tịch của một khách sạn 5 sao trị giá 1 tỷ, ít nhất cũng phải là một người trung niên hơn 40 đúng không?

Nhưng sao nghe giọng lại trẻ như vậy?

Lý Hà vẫn luôn không dám hior tình hình cụ thể bạn trai em họ, chính là sợ chọc vào chỗ đau của Đổng Ngọc Ngôn.

Trước đó xem ảnh trên vòng bạn bè của nàng, biết nàng đã có đối tượng.

Là một phụ nhị đại trẻ tuổi đẹp trai, còn là bạn thời đại học.

Bây giờ em họ đột nhiên lên như diều gặp gió, lập nghiệp làm bà chủ, lái Maserati, ở nhà đẹp.

Lý Hà vốn cho rằng em họ đã từ bỏ vị bạn trai kia, đi theo vị chủ tịch này.

Nhưng bây giờ xem ra, hình như không phải như vậy.

Mở cửa vào phòng.

Trong văn phòng rộng rãi sáng tỏ, một bóng người ngồi trên bàn làm việc.

Hắn mặc âu phục màu đậm, hai tay đặt trên bàn.

Trong mắt tựa như mang cả hệ ngân hà.

Khí thế mạnh đến dị thường.

Ánh mắt giao nhau.

Lý Hà thầm giật mình, trái tim đập thình thịch, làm thế nào cũng không thể áp chế.

Đây… hình như là thanh niên trong ảnh của em họ!

không nói tướng mạo, chỉ cái khí chất này thôi, không có tài sản vài trăm triệu là không nuôi dưỡng được khí chất này.

Từ Dung cũng hô hấp dồn dập hơn.

Lần gặp mặt này, dù sao cũng là thân phận người làm thuê, là thuộc hạ, nên càng cảm nhận được khí thế trên người Đường Tụng.

Từ Tình hai mắt đảo vòng vòng, trong đầu đã suy nghĩ đến kịch bản mới.

“Không sai! Chính là loại cảm giác này!”

“Để anh tổng tài bá đạo, để anh bắt nạt tôi, để anh sờ tôi!”

“Quay đầu tôi sẽ ghi vào trong tiểu thuyết, để anh quỳ gối khóc ròng ròng! Tôi cũng sẽ không tùy tiện tha thứ cho anh!”

“Hắc hắc hắc…” Nghĩ nghĩ, Từ Tình không nhịn được mà cười ra tiếng.

Lại rất nổi bật trong văn phòng yên tĩnh.

Khóe mắt Từ Dung giật giật, cảm giác cô cháu gái này đã không cứu nổi rồi.

Không thấy Đổng Ngọc Ngôn người ta đã tiến lên bóp vai rồi sao?

“Thân ái, anh làm việc vất vả rồi.” Đổng Ngọc Ngôn đứng sau lưng Đường Tụng, ánh mắt ôn nhu như nước, lại hôn lên mặt hắn một cái.

Đường Tụng véo véo má nàng, đứng dậy đi đến trước mặt ba người.

Đổng Ngọc Ngôn chủ động giới thiệu: “Đây là chị họ em, Lý Hà. Đây là cô cô của Từ Tình, Từ Dung.”

Nàng còn không biết lúc trước Từ Tình nhờ Đường Tụng giả mạo bạn trai, cho nên biểu hiện rất tự nhiên.

Sắc mặt Lý Hà đỏ lên, hơi khẩn trương nói: “Chủ tịch Đường, chào ngài, cảm ơn ngài đã coi trọng, tôi nhất định sẽ cố gắng công tác, không cô phụ kỳ vọng của ngài.”

Em họ có thể không kiêng nể, nhưng nàng thì không được, đây dù sao cũng là chủ tịch công ty, là tỷ phú hàng thật giá thật.

Đây cũng là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với loại nhân vật này.

“Chị Hà không cần khách khí như vậy.” Đường Tụng lễ phép gật đầu.

Ánh mắt Từ Dung phức tạp: “Chủ tịch Đường, chào ngài.”

Bốn người ngồi xuống trong khu nghỉ ngơi.

Đường Tụng nói qua về cơ cấu trong bộ tài nguyên nhân lực và tài vụ.

Cũng biểu đạt ý nguyện mình muốn khống chế các bộ môn quan trọng.

Hi vọng bọn họ có thể nhanh chóng quen thuộc công tác, và khống chế quá trình nghiệp vụ.

Cuối cùng, hắn còn nói qua về tình hình của quốc tế Tinh Phong.

Bao quát cả việc thu mua bách hóa Hưng Duyên và con đường phát triển tương lai.

Cũng ám chỉ cho hai người biết con đường tấn thăng của họ sau này, coi như là vẽ bánh nướng.

Sắc mặt Lý Hà ửng đỏ, thân thể run nhẹ.

Cho dù là Từ Dung trầm ổn già dặn, cũng không nhịn được mà hướng tới.

Chờ hai người đi theo Lâm Vân Vinh làm thủ tục nhập chức, văn phòng rộng rãi chỉ còn lại ba người họ.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Đổng Ngọc Ngôn và Từ Tình mang theo vẻ thưởng thức.

Đổng Ngọc Ngôn mặc một bộ âu phục màu xám, trang điểm xinh đẹp, tóc xõa tung mềm mại.

Phối hợp với khí chất mới nuôi được gần đây, nhìn có vẻ thành thục hơn không ít, vô cùng có sức hút của phụ nữ.

So sánh với nàng, thì Từ Tình lại trẻ trung ngây thơ hơn.

Buộc tóc đuôi ngựa, không có quá nhiều đồ trang sức.

Phối hợp với làn da trắng nõn nà, nhìn vô cùng thanh thuần.

Không có người ngoài, Đổng Ngọc Ngôn cũng không câu nệ nữa.

Trực tiếp ngồi lên đùi Đường Tụng, ôm cổ hắn, bắt đầu hôn cuồng nhiệt.

Nàng còn cố tình xịt nước hoa, là mùi Đường Tụng thích nhất.

Thậm chí còn đeo kính áp tròng.

Tình đến lúc nồng, thì nàng bắt đầu lắc lắc vòng eo.

Bờ mông bị quần tây bao phủ lắc qua lắc lại.

Đường Tụng mút bờ môi thơm ngọt, đôi tay bắt đầu hoạt động.

Sắc mặt Từ Tình đỏ bừng, hai mắt nhìn ra cửa, nhưng vẫn liếc trộm về bên kia.

Dáng vẻ như có tật giật mình.

Nội tâm lại lén lút ghi nhớ quá trình thân mật của hai người.

Đây cũng là tài liệu để viết tiểu thuyết, quay đầu thì ghi vào.

Nhưng trong tiểu thuyết, nữ chính không thể chủ động như vậy, phải để hắn chủ động, tốt nhất là còn thêm chút tính chất ép buộc.

……

Từ Ngôn Tình hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Chúng ta đã chia tay, tôi không phải tình nhân của anh, coi như tôi qua lại với Lý Khâm, anh cũng không có tư cách quản tôi.”

Mặt Đường Tống lộ ra vẻ đau khổ, giống như bị vẻ lạnh nhạt của nàng kích thích, tâm trạng lập tức bùng nổ.

Hắn dữ tợn ôm lấy Từ Ngôn Tình, đè nàng xuống salon, nói với vẻ giận dữ: “Nếu như em muốn chọc giận tôi, như vậy chúc mừng em, em đã thành công!”

Tiếp đó, hắn trực tiếp đè lên, động tác rất mạnh mẽ và nhiệt liệt.

Từ Ngôn Tình giãy dụa kịch liệt: “Đường Tống, anh cút cho tôi! Anh đang phạm tội! Anh còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Cô nàng, em đang chơi với lửa!”

“Hứ! Ngoài miệng nói không muốn, thân thể lại rất thành thật!”

……

“Tình Tình!”

Đổng Ngọc Ngôn đột nhiên phát ra tiếng kêu cao vút, đánh vỡ suy nghĩ của Từ Tình.

Từ Tình giật mình, trực tiếp đứng lên, ấp úng nói: “Mình… mình không có! Mình…”

Đổng Ngọc Ngôn nhìn bạn thân với ánh mắt kỳ lạ, chỉ chỉ cửa văn phòng nói: “Đi khóa cửa đi!”

“A a, được!” Từ Tình vội vàng chạy ra khóa cửa, nội tâm vẫn có chút lo sợ bất an.

Lúc quay đầu lại, đã thấy Đường Tụng ngồi trên ghế dựa, người hơi ngả về sau.

Bạn thân của mình thì biến mất tăm.

“Ngôn Ngôn đâu? Sao lại biến mất rồi?” Từ Tình ngây ngốc hỏi một câu, ánh mắt đảo một vòng.

Đường Tụng đưa tay xuống bàn làm việc.

Ngay sau đó nàng liền nghe thấy tiếng nước bọt.

Từ Tình vặn cái cổ cứng nhắc, nhìn về phía dưới bàn làm việc, cảm giác cả người đều xong.

Đường Tụng nhếch miệng cười, nháy mắt với Từ Tình: “Ngọc Ngôn khát nước, đang uống sữa, em thì sao?”

“A!” Từ Tình chợt co lại: “Không được không được, tôi không khát, ở nhà đã uống ba chai nước, còn ăn rất nhiều hoa quả, rất no.”

“Tình TÌnh, qua đây một chút.” Đường Tụng nhìn nàng, giọng điệu hơi nặng hơn chút.

Từ Tình khẽ run lên, đầu óc đã nổ tung.

“Chuyện… chuyện gì?”

Nàng nuốt ngụm nước miếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi qua.

Đứng đối diện bàn làm việc, khuôn mặt nóng bỏng đã đỏ như áng chiều tà.

Nàng khẩn trương xoa xoa tay, ánh mắt lơ lửng bất định.

Nội tâm lại đang điên cuồng chửi bới.

“Đáng ghét! Đáng ghét! Lại là loại giọng điệu này! Thật sự cho rằng bản tiểu thư dễ bắt nạt sao?”

Đường Tụng đưa tay ra hiệu nàng tới gần hơn chút.

Từ Tình không tình nguyện khom người xuống.

Ngay sau đó, hai mắt nàng trợn tròn xoe.

Bình Luận (0)
Comment