Trong một khu mua sắm tại khu công nghệ cao.
Lý Mộc Tuyết cất điện thoại, nói với hai người bạn bên cạnh: “Tiểu Lộc, Manh Manh, hai người đi dạo đi, tôi phải đi tham gia một tiệc rượu rồi.”
“Tiệc rượu gì?” Manh Manh tò mò hỏi.
Lý Mộc Tuyết nhếch miệng cười, giọng điệu lạnh nhạt: “Khách sạn quốc tế Tinh Phong tổ chức một hội giao lưu, chiêu đãi các xí nghiệp nổi tiếng tại Yến Thành.”
“Như vậy à, đừng quên gửi ảnh vào trong nhóm nha, để mọi người được thêm kiến thức.” Hai cô gái rụt cổ lại, vốn còn muốn thử trà trộn vào, bây giờ lại hơi luống cuống.
Lý Mộc Tuyết mỉm cười gật đầu, nói: “Manh Manh, tôi đi thay quần áo, lát nữa cậu cầm quần áo cũ về giúp tôi nha, lần sau tôi đến lấy.”
“Ok.”
Đi vào phòng thay quần áo, Lý Mộc Tuyết nhìn mình trong gương.
Bộ quần áo trên người vẫn là bộ mặc hôm đi hộp đêm.
Tất chân này còn là Balenciaga, mặc đã rất nhiều lần.
Mặc dù đều là hàng hiệu, nhưng cũng không thể chỉ mặc một bộ, quá mất mặt.
Bây giờ càng ngày càng lạnh, hơn nữa sau này nàng còn thường xuyên ra vào các trường hợp cao cấp hơn, nhất định phải chuẩn bị một bộ trang phục mùa đông.
Thật ra nàng cũng không có tiền.
Gần đây thị trường cổ phiếu quá kém, thua lỗ khá nhiều, lại không nỡ bán ra.
Để nàng đi dạo phố với đám bạch phú mỹ chân chính kia, nàng cũng không dám.
Người ta móc thẻ tín dụng, ‘tít tít’ là xách túi to túi nhỏ, mình không có vốn liếng này.
Lý Nhã Lỵ đang bận đi học trang điểm và ăn mặc.
Cho nên nàng liền gọi đám ‘bạn cũ’ ra ngoài đi dạo.
Hưởng thụ tâng bốc, đồng thời cũng có thể nhờ các nàng tham khảo, còn không cần lo lộ tẩy.
Một công ba việc.
Đổi một bộ Gucci mới tinh, đứng trước gương, Lý Mộc Tuyết lập tức cảm thấy khí chất của mình cao hơn một bậc.
Lấy điện thoại ra, tự chụp mấy tấm, lại trang điểm lại một chút, lúc này mới hài lòng đi ra ngoài.
Trong ánh mắt kinh diễm của hai cô gái, Lý Mộc Tuyết chậm rãi rời đi.
Leo lên chiếc Porsche 911 yêu quý, tiến về khách sạn quốc tế Tinh Phong.
…
Trong phòng họp nhỏ phụ thuộc sảnh Tinh Quỹ.
Bầu không khí rất vi diệu.
Năm người đang ngồi trên ghế salon, trên bàn là rượu vang cao cấp.
Đường Tụng ngồi tựa trên ghế.
Giọng điệu bình tĩnh nói: “Cho nên, mấy vị là thuyết khách do tập đoàn Tinh Thành mời đến?”
Ánh mắt đảo qua bốn người trước mắt.
3 xí nghiệp tư nhân, 1 xí nghiệp nhà nước.
Bọn họ đều là hộ khách quan trọng của khách sạn, đã hợp tác nhiều năm.
Dính đến doanh thu chục triệu từ các nghiệp vụ hội nghị, giải trí, dừng chân.
Cộng thêm 4 hộ khách hội trường, hai xí nghiệp ký kết phòng khách, hai cơ quan du lịch.
Trong khoảng thời gian này, tập đoàn Tinh Thành đã dao động căn cơ của quốc tế Tinh Phong.
Có thể dự đoán, sau này sẽ còn nhiều rắc rối hơn tìm đến.
Mà những xí nghiệp này cũng đã tỏ thái độ, chỉ cần hắn hòa giải với tập đoàn Tinh Thành, tất cả sẽ khôi phục bình thường.
Quốc tế Tinh Phong vẫn là tài sản chất lượng tốt, hàng năm lợi nhuận 80 triệu, hắn còn thu được hữu nghị và trợ giúp từ tập đoàn Tinh Thành.
Phó tổng Tằng Khánh của thực nghiệp Tụ Khánh nhíu mày nói: “Cũng không thể nói là thuyết khách, chúng tôi cũng là vì lợi ích của công ty mình. Tập đoàn Tinh Thành là cộng sự quan trọng của chúng tôi, không thể không nể mặt họ.”
“Không sai, Đường tổng sao không lựa chọn dĩ hòa vi quý?”
“Tập đoàn Tinh Thành là xí nghiệp hàng đầu Yến Thành, có bối cảnh quốc gia, cổ đông đều là các cơ cấu đỉnh cấp trong và ngoài nước, cần gì một ít cổ phần của công ty giải trí mà đắc tội họ chứ?”
Tổng giám đốc Tương Tư Kiệt của hóa chất Duy Viễn phun một làn khói, cười nói: “Đường tổng, tôi khuyên cậu một câu. Cho dù cậu nắm cổ phần giải trí Tinh Thành, thì cũng không thể lấy được quyền khống chế, hơn nữa còn đắc tội tập đoàn Tinh Thành. Tôi dám khẳng định, không quá một tháng, cậu nhất định sẽ buông tay.”
“Ha ha, vậy thì rửa mắt mà đợi đi.” Đường Tụng cười khẽ một tiếng, giơ tay nhìn đồng hồ: “Đã muộn rồi, tôi còn phải chiêu đãi khách hàng, không lãng phí thời gian của các vị nữa. Cũng làm phiền các vị tự mình đến một chuyến, nếu có hứng thì có thể ở lại uống chén rượu, tạm biệt.”
Nói xong, Đường Tụng đứng lên đi ra cửa.
Tưởng Tư Kiệt nhìn bóng lưng hắn: “So với sau này không xuống đài được, không bằng nhân lúc này tranh thủ thêm lợi ích.”
Đường Tụng không dừng lại, cũng không trả lời.
Đưa mắt nhìn hắn rời đi, Tưởng Tư Kiệt bĩu môi, giễu cợt nói: “A, vẫn là không nhìn rõ thực tế, cho là mình không gì không làm được sao?”
“Đi thôi, chúng ta cũng nên trở về.”
“Chờ ở đây cũng không có ý nghĩa, nên nói cũng đã nói rồi.”
…
“Ba ba, chị Mộc Tuyết sắp đến rồi, con xuống dưới chờ một lát. Chờ chị Mộc Tuyết đến, sẽ nói cho cha biết chuyện của Đường Tụng ca ca, cam đoan cha sẽ yên tâm”
Bạch Tĩnh lên tiếng, sau đó liền rời đi.
Bạch Thành Lâm lắc đầu, vẫn không quá tin tưởng lời nói của con gái.
Tĩnh Tĩnh vẫn quá ngây thơ, quá dễ tin người.
Nhiều khi, ba hoa chích chòe, chém gió chính là bệnh chung của đàn ông, nhất là trước mặt mỹ nữ.
Thật sự đến lúc xuất tiền, đảm bảo sẽ chạy nhanh hơn bất cứ ai.
Huống hồ, bàn tay vô hình ở sau lưng mới là trí mạng nhất.
Trong lúc ông đang trầm tư.
Phòng khách nhỏ số 1 trong góc sảnh mở ra.
Một bóng người cao thẳng đi ra.
Chủ nhiệm phòng làm việc khách sạn lập tức tiến lên, nói nhỏ: “Ông chủ, chủ tịch địa sản Thịnh Nguyên đích thân đến, Lâm tổng đang chờ ngài ở bên đó!”
Nói xong liền chỉ chỉ phía trung tâm hội trường.
“Được.” Đường Tụng nhíu mày, cất bước đi qua bên đó.
Quả nhiên là nể mặt, với lại còn coi trọng hơn mình đoán.
Trên đường, nhân viên phục vụ nhìn thấy hắn liền vội vàng chào hỏi.
“Ông chủ.”
“Ông chủ.”
…
Dần dần, đã hấp dẫn không ít người chú ý.
Đám người đều nhìn vị chủ nhân mới này với ánh mắt tò mò.
Thân là chủ nhân bữa tiệc, Đường Tụng biểu hiện rất nhiệt tình.
Mang theo nụ cười hiền hòa, chủ động gật đầu chào hỏi với mọi người.
“Rất cảm ơn đã đến tham gia…”
“Mọi người chơi vui vẻ…”
…
Mọi người nhìn thấy tướng mạo của hắn thì không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đây là một người trẻ tuổi cực kỳ xuất chúng!
Kinh ngạc qua đi, họ vội vàng đáp lại Đường Tụng.
Tiếng nghị luận dần dần khuếch tán trong hội trường.
Mọi người đều tiến lại gần nơi đó.
Đây dù sao cũng là chủ nhân nơi này, hơn nữa còn là một tỷ phú trẻ tuổi.
Đủ để trở thành đề tài nói chuyện trong bất kỳ vòng tròn nào.
Bạch Thành Lâm cũng bị hấp dẫn.
Ông cách Đường Tụng không xa, cũng nghe thấy tiếng nghị luận của đám người.
Nhịn không được mà đứng lên nhìn lại, ánh mắt lóe lên vẻ kinh diễm.
Nhìn qua chỉ hơn 20, mặc một bộ âu phục cao cấp.
Phong thái đoan chính ưu nhã, nhìn lên phong độ nhẹ nhàng, tuấn mỹ phi phàm.
Rõ ràng là không nhiều tuổi, nụ cười ấm áp, nhưng trên người lại có một cảm giác áp bách rất mạnh, để người không dám coi thường.
Bạch Thành Lâm có thể khẳng định, đây là người thanh niên có khí chất và bề ngoài tốt nhất mà ông từng gặp.
Kết hợp với thân phận, lập tức trở nên vô cùng lóa mắt.