Theo thời gian trôi qua.
Người đến càng ngày càng nhiều.
Có không ít người cầm danh thiếp đi bốn phía.
Thông qua giao lưu với những người có bối cảnh và ngành nghề khác nhau, phát triển tài nguyên nghiệp vụ.
Đồng thời cũng có người tìm kiếm cộng sự hợp tác, hộ khách làm ăn.
Cũng có một ít cô gái ăn mặc thiếu vải xen kẽ trong đó, không ngừng chụp ảnh chung với người khác.
Các nàng thường là nhân vật trung tâm trong vòng bạn bè, nhưng tại nơi này, họ chỉ là đóa hoa giao tiếp do khách sạn mời đến.
Khương Hữu Dung ngồi tại nơi tốt nhất trong đại sảnh, nói chuyện ôn tồn lễ độ.
Đôi chân dưới lớp tất chân hơi nghiêng.
Nàng không phải loại gầy gò, mà toàn thân mượt mà đầy đặn.
Nàng ngồi tại đó, thậm chí còn có thể nhìn thấy một chút ít thịt thừa dưới bụng.
Nhưng lại vô cùng xinh đẹp tịnh lệ, phong tình vạn chủng.
Nhất là bờ mông sau lớp váy, tròn trịa và sung mãn giống như vầng trăng tròn.
Người vây quanh nàng và Mạnh Xuyên dần dần tản đi.
Chỉ có vài người có địa vị và thân phận tương xứng ở lại trò chuyện.
Tâng bốc vừa phải có thể mang đến hảo cảm, nếu quá độ thì sẽ làm người ta thấy phiền.
Mạnh Xuyên nhìn chằm chằm Khương Hữu Dung không nháy mắt.
Hắn đến đây chỉ là để làm bạn với Khương Hữu Dung.
Với thành tích của hắn bây giờ, muốn có được loại mỹ nhân cấp bậc như vậy thì chưa đủ tư cách.
Nhưng hắn rất có tự tin với tương lai của mình.
Vô luận là bề ngoài, năng lực, phẩm hạnh hay gia thế, hắn đều không thể bắt bẻ.
“Nếu biết Khương đổng tới, chủ tịch chúng tôi nhất định sẽ đích thân đến đây.”
“Mạnh công tử, Ngụy tổng của chúng tôi vẫn luôn muốn gặp ngài, bây giờ đang trên đường chạy đến.”
“Khương đổng, tôi là Trần Nhan Bình của ngân hàng Yến Thành, đây là danh thiếp của tôi, lúc nào ngài rảnh, chúng ta có thể tâm sự chuyện hạn mức vay của địa sản Thịnh Nguyên.”
…
Trần Nhan Bình và Mạnh Xuyên đến đây, đã là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Cũng làm cho bữa tiệc này cao cấp hơn không ít.
Rất nhiều người nghe thấy tin này liền hành động.
Mặc dù nàng chỉ là đại biểu của tập đoàn Đường Tống tại địa sản Thịnh Nguyên, cũng không có cổ phần thực tế.
Nhưng phía sau nàng là Kim Mỹ Nga, còn rất được đối phương coi trọng.
Không có ai nghi ngờ sức ảnh hưởng và năng lực của nàng.
Tuyệt đối là nhân vật đứng ở vòng tròn cao nhất tại toàn bộ tỉnh.
Lâm Vân Vinh đứng bên cạnh, nói chuyện cực kỳ nhiệt tình: “Khương đổng, ngài có thể đến đây, đúng là vinh hạnh cho toàn thể quốc tế Tinh Phong chúng tôi.”
Địa sản Thịnh Nguyên đồng ý tham gia, đã là ngoài dự đoán rồi.
Lâm Vân Vinh cho rằng chỉ là một người phụ trách nào đó thôi, tuyệt đối không ngờ lại là Khương Hữu Dung.
Khương Hữu Dung mở cánh môi nở nang, bình tĩnh hỏi: “Lâm tổng, ông chủ của các anh không tham gia sao?”
Lâm Vân Vinh vội vàng đáp lại: “Chủ tịch đang tiếp đãi mấy vị khách hàng trong phòng họp nhỏ, sẽ đến ngay.”
Đại sảnh Tinh Quỹ rất rộng lớn, nội bộ chia làm một số phòng khách nhỏ, thậm chí còn có khu giải trí, khu nghỉ ngơi, phòng thay quần áo, vân vân.
Khóe mắt Khương Hữu Dung hơi nhếch lên, bình tĩnh gật đầu.
…
“Thật sự là vưu vật! Bảo sao lại được tung hô như vậy.” Bạch Thắng Lợi nhìn Khương Hữu Dung, nhịn không được mà cảm khái.
“Mấu chốt là thân phận.”
“Trợ lý đặc biệt của Kim Mỹ Nga, hơn nữa còn quản lý cả một công ty hơn 30 tỷ, địa vị tự nhiên không bình thường.”
Không ít người phụ họa theo.
Trong đó có không ít người quen cũ của Đường Tụng, như Lý Minh Bác của Hằng Đạt, Lương Khải Văn của thương mại Nghiễm Nguyên, Trương Thành Viễn của trí nghiệp Thiên Hải.
Bọn họ đều nhận được thiệp mời của Đường Tụng, nên cố tình chạy đến đây tụ tập một chút.
Trương Thành Viễn cũng là người trong ngành địa sản, nhìn bên kia nói: “Địa sản Thịnh Nguyên bây giờ đã là xí nghiệp toàn quốc. Phát triển ở tất cả thành phố lớn nhỏ trong cả nước, đất đai dự trữ vượt qua 40 triệu mét vuông.”
“Năm 2022, kim ngạch tiêu thụ của hợ vượt qua 100 tỷ, đã nhảy lên vị trí 19 trong bảng xếp hạng của ngành nghề. Hiện giờ các nhà đầu tư khác đều phải giảm bớt nghiệp vụ, bên công ty tôi cũng vậy, áp lực quá lớn mà. Thân phận và địa vị của Khương đổng sẽ chỉ càng ngày càng cao.”
“Không ngờ quốc tế Tinh Phong lại mời được vị này, Đường tiên sinh đúng là thần thông quảng đại.”
“Chắc là vị trưởng bối trong nhà quen biết Khương đổng, đến để làm chỗ dựa.” Lý Minh Bác cười phụ họa một câu.
Hắn là một trong những người quen biết Đường Tụng sớm nhất, về sau lại không tiếp xúc.
Trong ấn tượng của hắn, Đường Tụng vẫn luôn là một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai.
Gặp bọn họ thì hơi câu nệ, hoàn toàn không giống như một phú nhị đại có bối cảnh rất cứng.
Muốn nói không nghi ngờ là không thể nào.
Nhưng ban giám đốc của tập đoàn Đường Tống lại rất nổi tiếng, cũng rất đông đúc, bao quát cả Ngô Khác Chi, Trịnh Thu Đông… đều đảm nhiệm một chức vụ nào đó.
Hắn cũng không xác định trưởng bối của Đường Tụng là vị nào.
Về sau nghen ói Đường Tụng tham gia đại hội đầu tư mạo hiểm, lại đặt mấy chiếc xe sang ở Bảo Long.
Lúc đó mới không còn nghi ngờ gì.
Có lẽ đây là tính cách của người ta đi, có bối cảnh nhưng lại khiêm tốn, bình dị.
“Nói đến, vị Đường tiên sinh này cũng rất lợi hại, không ngờ lại thu mua được khách sạn này.”
“Loại phú nhị đại đỉnh cấp này, ngoại trừ nhậm chức trong tập đoàn ra, gia đình nhất định sẽ có sản nghiệp khác, cái này không cần chúng ta thảo luận.”
…
Bạch Tĩnh nghe lời nói từ đáy lòng của Bạch Thành Lâm, cũng cảm động đến hai mắt đỏ ửng, hơi cúi đầu xuống.
Tinh… âm báo wechat vang lên.
Chị Mộc Tuyết: “Tiểu Tĩnh, em đang tham gia tiệc rượu ở đâu? Nhìn rất cao cấp nha.”
Bạch Tĩnh chụp một tấm ảnh, trả lời: “Khách sạn quốc tế Tinh Phong, em đi theo cha, ông ấy có việc tìm bên ngân hàng. Đúng là rất cao cấp, có rất nhiều công ty nổi tiếng, thậm chí cả chủ tịch địa sản Thịnh Nguyên cũng đến.”
Chị Mộc Tuyết: “Thật tuyệt, tiếc là chị không có thư mời, không tham gia được, bằng không cũng muốn đến chơi một chút.”
Nghe thấy vậy, Bạch Tĩnh chợt có ý tưởng.
Ngẩng đầu hỏi Bạch Thành Lâm: “Ba ba, một người bạn của con muốn tham gia, cha có thể giúp không? Chị ấy chính là Lý Mộc Tuyết mà con từng kể với cha, lãnh đạo ở Tự Nhiên. Chị ấy cũng biết Đường Tụng ca ca, nếu cha không tin con, vậy có thể để chị Mộc Tuyết nói cho cha. Chị ấy hiểu hơn con rất nhiều, hơn nữa còn là người trong ngành tài chính.”
“Lý Mộc Tuyết? Được, cha gửi mã QR cho con, lát nữa còn đi xuống đón người lên là được.” Bạch Thành Lâm hơi nhướng mày.
Ông cũng cảm thấy rất hắn hứng với vị lãnh đạo của bên Tự Nhiên này.
Đáng tiếc trước đó con gái đã nói, công ty họ không có ý định đầu tư.
Lần này gặp mặt, có thể nhờ đối phương giới thiệu cho vài con đường.
Con gái mình không hiểu gì, da mặt cũng mỏng, rất nhiều thứ không dám nói thẳng.
“Cảm ơn ba ba.”
Bạch Tĩnh vội vàng trả lời Lý Mộc Tuyết.
Chị Mộc Tuyết: “Cảm ơn Tiểu Tĩnh, vậy lát nữa gặp lại, chị đang ở gần đó, khoảng 10 phút sẽ đến.”