Cạch… cửa bị đóng lại.
Hai người đứng cạnh cửa, bầu không khí có chút mập mờ và tĩnh lặng.
Lý Mộc Tuyết nuốt nước bọt, sững sờ nhìn Đường Tụng, trong lúc nhất thời lại không biết nói gì.
“Đường Tụng đột nhiên dẫn mình đến đây, là có dụng ý đặc thù gì sao?”
Đường Tụng thay dép, cởi áo khoác âu phục.
Vỗ vỗ đầu nàng.
Lý Mộc Tuyết run lên, sắc mặt hơi đỏ lên.
Nàng cởi giày cao gót, chậm rãi ngồi xổm xuống, bắt đầu cởi thắt lưng của hắn.
Khóe miệng Đường Tụng giật giật, ngăn cản bàn tay heo ăn mặn của nàng.
Tức giận nói: “Em thích ăn hoa quả như vậy sao? Thay dép rồi đi theo tôi.”
“Vâng… vâng.” Mặt Lý Mộc Tuyết vừa đỏ vừa nóng.
Nàng cũng là phản xạ có điều kiện thôi, dù sao đều là như vậy.
Lý Mộc Tuyết yên tĩnh đi theo sau lưng Đường Tụng.
Đầu óc rối bời, không biết mình suy nghĩ cái gì.
Nàng luôn cảm thấy, Đường Tụng hôm nay như biến thành người khác, để nàng không hiểu.
Xuyên qua bình phong, đi vào đại sảnh vàng son lộng lẫy.
Lý Mộc Tuyết đã bị hoàn cảnh hào hoa xa xỉ nơi này hấp dẫn.
Cố gắng kiềm chế căn bệnh vặt là lấy điện thoại ra chụp ảnh, nàng hít thở sâu, nhìn ngó bốn phía, ánh mắt hơi mê ly.
Quá đẹp!
Đinh đinh… âm thanh trong trẻo vang lên, hấp dẫn lực chú ý của Lý Mộc Tuyết.
Nàng nhìn theo âm thanh.
Đường Tụng đứng dưới đèn treo khổng lồ, sau lưng là bầu trời đêm thăm thẳm, ngón tay thon dài lướt qua phím đàn trắng đen của piano.
Tiếng đàn như suối mát.
“Anh biết đàn piano?” Lý Mộc Tuyết đầy chờ mong.
“Đại khái là biết.” Đường Tụng nói đùa một câu.
Có lẽ một ngày nào đó, hệ thống lại ban thưởng cho hắn sách kỹ năng piano thì sao?
Lý Mộc Tuyết không hiểu ý của Đường Tụng lắm, nhưng nàng cũng rất hiểu chuyện, không hỏi sâu.
Nàng cũng rất hi vọng Đường Tụng sẽ chơi một bài cho nàng, giống như trong giấc mơ của nàng vậy.
Đáng tiếc đó chỉ là nằm mơ, không thể xảy ra.
“Keng, chúc mừng túc chủ, nhiệm vụ ‘tiệc rượu giao lưu hộ khách’ đã hoàn thành.”
“Bạn nhận được ‘gói quà ngẫu nhiên x1’.”
“Keng, chúc mừng túc chủ, nhiệm vụ ‘phát triển quan hệ’ đã hoàn thành.”
“Bạn nhận được ‘tiến độ +1%’.”
“Bạn nhận được gói quà xã giao x1.”
Âm thanh nhắc nhở vang lên, để Đường Tụng càng vui vẻ hơn.
Hôm nay đúng là một ngày tốt lành.
Hoàn thành 2 nhiệm vụ cùng một lúc, cộng thêm 1 nhiệm vụ ẩn.
Tiến độ của nhiệm vụ chính tuyến tăng mạnh.
Hắn không vội vã đi mở gói quà.
Dù sao ‘tất chân của thư ký Kim’ cũng không ở đây, luôn cảm thấy thiếu thiếu.
Hắn đảo mắt qua đôi tất chân màu đen của Lý Mộc Tuyết.
Đúng là rất đẹp, mượt mà bóng loáng.
Nhưng không có thuộc tính ẩn thì cũng vô dụng.
Chú ý đến ánh mắt của Đường Tụng, Lý Mộc Tuyết đỏ mặt, khép chặt hai chân.
Dù sao nàng cũng từng làm người mẫu, chân rất đẹp, hơn nữa rất thẳng.
Hai chân khép lại hầu như không có khe hở.
Bắt chân tinh tế thon dài, bắp đùi mang theo nhục cảm, tinh tế tỉ mỉ lại nở nang.
Có thể nói đây là một cặp đùi đẹp, vừa vặn.
Mặc dù không có lực trùng kích mạnh như đôi chân của Lỵ Lỵ, nhưng xúc cảm cũng rất tốt.
“Đường Tụng.” Lý Mộc Tuyết liếc qua, cắn môi dưới, giọng nói mềm mại: “Chân em hơi lạnh, anh có thể làm ấm giúp em không?”
Đường Tụng khẽ cười một tiếng, nhưng cũng không hành động.
“Tôi ở chỗ này cả đêm, em còn có thể chạy được hay sao?”
Bất cứ chuyện gì cũng phải cần tư tưởng.
Đối với bất kỳ một cầu thủ nào, Đường Tụng đều không ngại nỗ lực.
Mặc dù tim hắn không có nhiều mảnh như gương vỡ, nhưng cũng may là cái gương này đủ to đủ rộng.
Hắn cởi cúc tay áo sơ mi, rồi cuốn lên trên.
Tiện tay cầm cây violin trên tường.
Tay trái cầm thân, tay phải cầm cung, rồi tiếp tục đi vào trong.
Trong phòng tổng thống yên tĩnh rộng rãi, chỉ có tiếng bước chân và hít thở của nhau.
Qua một ngã rẽ, lập tức rộng rãi trong sáng.
Phòng tiếp khách hơn 100 mét vuông đập vào mắt, toàn bộ mặt tường là cửa sổ sát đất, ghế sô pha cao cấp, đèn lưu ly…
Khắp nơi đều lộ ra hơi thở xa hoa.
Xuyên qua cửa sổ sát đất, có thể nhìn xuống trung tâm thương mại bên dưới.
Nhà cao tầng, ngựa xe như nước.
Các loại đèn neon tô điểm cho màn đêm, chiếu rọi cả bầu trời thành màu đỏ sậm.
Phồn hoa mà ồn ào náo động, xinh đẹp mà mê người.
Giờ phút này, Lý Mộc Tuyết ngừng thở.
Đứng trong phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn năm sao, trôi nổi trên 110 mét giữa không trung.
Cả tòa thành thị đang tỏa sáng lung linh này, như đang bị nàng giẫm dưới chân.
Nàng nhịn không được mà thả túi xách xuống, cất bước đi đến trước cửa sổ, ngây ngốc nhìn ra nơi xa.
Đột nhiên, tiếng đàn violin vang lên.
Lý Mộc Tuyết kinh ngạc quay đầu lại, vô thức há hốc mồm.
Giai điệu ưu nhã mà hoa mỹ, tràn đầy ý thơ.
Dưới ánh đèn sáng tỏ, hắn mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu xám đậm.
Đôi mắt hơi híp lại, lông mi thon dài….
Hắn vừa chơi đàn vùa dạo bước về phía trước.
Tràn đầy hơi thở lãng mạn và ưu nhã như một quý tộc.
Từ từ đi đến trước cửa sổ, nghênh đón ánh trăng và ánh sao.
Lý Mộc Tuyết không hiểu âm nhạc, cũng không hiểu violin, nhưng nàng hiểu lãng mạn.
Nàng lấy tay che miệng, đề phòng mình kêu lên.
Sâu trong nội tâm nàng, cũng có rất rất nhiều ảo tưởng.
Một màn trước mắt, giống như chính là thứ nàng mơ ước, cũng là thời khắc lãng mạn nhất mà nàng từng ảo tưởng đến.
Trong căn phòng xa hoa cao cấp, bên tai là âm nhạc nhẹ nhàng da diết.
Người đàn ông yêu thương đứng bên cạnh mình.
Hai người triền miên trong hơi men, trầm luân và dung nhập lẫn nhau trong mê ly.
Nàng ngây ngốc nhìn Đường Tụng.
Hắn gần như đèn, lại xa như ngân hà.
Giấc mơ của mình trở thành sự thật? Hay là đang mò trăng trong nước?
…
Theo âm thanh cuối cùng quanh quẩn trong phòng khách, bầu không khí lại khôi phục yên tĩnh.
Đường Tụng nhìn biểu cảm và thần thái của Lý Mộc Tuyết, cảm nhận được tình cảm của nàng giờ phút này, rất chân thật, không hề giữ lại.
Giống như ‘sách hướng dẫn’ đã miêu tả.
Đây là cảnh tưởng mà nàng ước mơ vô số lần.
Đối với nàng mà nói, nó không thua gì một trận tẩy lễ cho tâm linh.
Đường Tụng thả đàn xuống, ngón tay lướt qua mặt nàng, bờ môi, cằm…
Cuối cùng rơi vào bờ vai nàng.
Nàng cởi áo khoác, dáng người gợi cảm đã lộ ra.
Áo thường bó sát phác họa ra bộ ngực xinh đẹp cao vút.
Vòng eo tinh tế được đai váy đóng gói.
Giữa chân tất màu đen và váy đen là khoảng trắng tuyệt vời, vô cùng mê người.
Đường Tụng ngửi mùi thơm trên người nàng, cúi đầu hôn lên cánh môi nàng.
Bờ môi nở nang hơi ướt át, ngọt ngào mà mềm mại, làm cho người mê muội.
Trong mắt Lý Mộc Tuyết tràn ngập hơi nước, ngượng ngùng mà nghiêm túc đáp lại.
Đôi tay đã đến lên lồng ngực hắn từ bao giờ, cảm nhận nhịp tim và nhiệt độ của hắn.
Loại cảm giác này hoàn toàn khác với lúc trước.
Để nàng không khống chế được, toàn thân run rẩy, cũng nổi rất nhiều da gà.
Nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ma sát bắp đùi.
Nụ hôn ẩm ướt này kéo dài hơn 10 phút.
Lý Mộc Tuyết triệt để trầm luân trong sự ôn nhu dịu dàng của Đường Tụng, quên đi bản thân đang ở đâu, cũng quên đi mình là ai.
Sắc mặt nàng ửng đỏ, ánh mắt mê ly, toàn thân run nhẹ.
Cho dù là tách ra, nàng vẫn vô thức nhào qua, chủ động hôn hắn.
Có vẻ cực kỳ kích động.
Khóe mắt Đường Tụng giật giật.
Khá lắm, lần đầu tiên thấy hôn có thể hôn đến trình độ này.
Hai người lại triền miên một trận.
Đường Tụng đột nhiên dùng sức, đè nàng lên cửa sổ sát đất lạnh buốt.
Cảm giác được ý lạnh sau lưng.
Lý Mộc Tuyết hình như đã tỉnh táo lại một chút.
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Đường Tụng.
Trên mặt nàng hiển lên bối rối và thỉnh cầu.
Nhỏ giọng nói: “Đường Tụng, em thật sự yêu anh, anh có thể chơi bóng cùng em không? Coi như thỏa mãn nguyện vọng của em. Không cần anh phụ trách, sau đó em sẽ tự uống thuốc. Chỉ cần là anh, thế nào cũng được.”
Đường Tụng yên tĩnh nhìn nàng, bắt lấy cảm xúc của nàng, thăm dò nội tâm nàng.
Vươn tay, lướt qua đôi tất chân quá gối mềm mại, nắm chặt bắp đùi trắng nõn tinh tế tỉ mỉ lại hơi lạnh.
Chậm rãi hướng lên: “Chúng ta học tiếng Anh trước đi, anh giúp em phiên dịch.”
Nghe vậy, trong mắt Lý Mộc Tuyết lộ ra vẻ mừng rỡ và vui sướng: “Được!”