Màn đêm đen kịt.
Trời đông giá rét bao phủ toàn bộ Yến Thành, những bãi nước đọng đã đóng thành băng.
Khách sạn quốc tế Tinh Phong sừng sững tại khu công nghệ cao, giống như một lưỡi dao đâm rách bầu trời đêm.
“Keng, chúc mừng túc chủ, nhiệm vụ ‘nhân duyên’ đã hoàn thành.”
“Keng, bạn nhận được bất động sản ngẫu nhiên ‘nơi ở Thịnh Cảnh Hào Đình x1’.”
“Keng, chúc mừng túc chủ chiêu mộ cầu thủ mới, bước thêm một bước kiên cố trên con đường xây dựng đội bóng!”
“Keng, kiểm tra đến cầu thủ có độ trưởng thành tương đối cao, có xác nhận mở nhân vật trò chơi hay không…”
Âm thanh nhắc nhở vang lên không ngừng.
Đường Tụng buông eo Lý Mộc Tuyết.
Lý Mộc Tuyết mệt mỏi mở mắt ra, trên mặt có thỏa mãn, thoải mái, vui sướng, e ngại…
Nàng xem như hiểu rõ cảm nhận của Lỵ Lỵ rồi.
Trước kia còn cười Lỵ Lỵ không được.
Bây giờ xem ra, coi như hai người các nàng cùng tổ đội chơi bóng, thì khả năng cao vẫn là bị ngược.
Nàng lật người, đưa đầu lại gần đùi Đường Tụng.
Đột nhiên nghĩ đến đầu lưỡi linh hoạt của Lỵ Lỵ.
Có lẽ đây chính là kỹ năng duy nhất giúp các nàng giành điểm trên sân bóng, nếu dùng tốt, nói không chừng còn có thể lật kèo, đánh cho Đường Tụng tơi bời hoa lá.
Duy nhất để làm sợ hãi là, Đường Tụng có phải là chỉ chơi đùa hay không?
Chứ không muốn lâu dài.
Đường Tụng tựa vào đầu giường, hơi nhắm mắt lại.
Mở giao diện hệ thống, một popup nhảy lên, một khung xác nhận đang lơ lửng ở đó.
Trong hiện thực, chỉ cầu thủ có độ trưởng thành cực cao mới sẽ tự động chiêu mộ.
Rất hiển nhiên, Lý Mộc Tuyết không đạt đến trình độ đó.
Nàng là một nữ giới rất điển hình.
Tư chất không quá ưu tú, hoàn cảnh giáo dục và trưởng thành của nàng, khiến giá trị quan của nàng hơi vặn vẹo.
Sau khi tốt nghiệp đại học thì lựa chọn một nghề kiếm tiền nhanh là người mẫu, cũng không có mục tiêu rõ ràng, yêu thích khoe khoang và lăng xê bản thân, tham mộ hư vinh.
Đồng thời, nàng lại có ưu thế của mình, ví dụ như có thể giữ vững tỉnh táo, có lòng cầu tiến, hiểu được nắm bắt cơ hội, khát vọng thành công…
Đường Tụng lắc lắc đầu, tay trái vuốt ve bóng lưng mảnh mai của nàng.
“Ô ô ô.” Lý Mộc Tuyết hừ hừ tiếng.
Click vào ‘xác nhận’.
“Keng, kiểm tra đến cầu thủ đã bị nhân vật trò chơi khác chiêu mộ, mời tiến hành giải trừ chiêu mộ trước.”
“Ah? (⊙o⊙) …” Đường Tụng bỗng nhiên ngồi thẳng người.
Lý Mộc Tuyết không phản ứng kịp, trực tiếp trượt xuống từ đùi Đường Tụng.
Nàng xoa xoa quai hàm, nói nhỏ: “Sao thể? Em làm anh đau à? Xin lỗi.”
Đường Tụng không để ý nàng, mà chỉ nhìn vào giao diện hệ thống.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp tình huống này trong hiện thực.
Tiến vào trung tâm quản lý nhân vật, không có gì khác thường.
Đường Tụng ấn vào nhân vật ‘Lý Nhã Lỵ’, lặp lại nhiều lần, vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.
Hắn vốn cho rằng, vì Lý Mộc Tuyết sinh hoạt với Lỵ Lỵ trong thời gian dài, cộng thêm ở lại trong biệt thự, chủ động chịu đóng vai bảo mẫu, nên hệ thống tự động đưa Lý Mộc Tuyết vào dưới trướng nhân vật Lý Nhã Lỵ, nhưng bây giờ xem ra là không đơn giản như vậy.
Hắn quay sang mục ‘nhân vật chiêu mộ trong game’.
Giao diện phía dưới cũng có thay đổi.
Ngoại trừ Jenny Kate ra, còn có thêm một tấm thẻ vẽ hình bóng lưng của một nữ giới.
Bốn phía tấm thẻ còn có các sợi tơ lơ lửng.
Trong đó có một sợi tơ đang phát sáng.
Đầu cuối của sợi tơ chính là hình ảnh của Lý Mộc Tuyết.
Bóng lưng mông lung kia thì không biết là ai.
Nhưng Đường Tụng đã có suy đoán.
Trong game, chiêu mộ nhân vật không phải là một chuyện đơn giản, nó dính đến các vấn đề quyền hạn rất nghiêm ngặt.
Mà trừ hắn ra, hẳn là chỉ có thư ký Kim mới có quyền hạn này.
Dù sao nàng cũng phải giúp hắn quản lý công ty, chiêu mộ nhân tài.
Lý Mộc Tuyết có thể bị nhận định là ‘đã chiêu mộ’, chứng tỏ nàng đã ký hợp đồng với thư ký Kim, đồng thời được đối phương cung cấp tài nguyên và bồi dưỡng.
“Thân ái… anh sao thế?” Lý Mộc Tuyết đánh bạo đổi xưng hô.
Nàng cảm thấy hai người đã đi đến bước cuối cùng rồi, xưng hô như vậy chắc cũng không sao.
Đường Tụng cúi đầu, đôi mắt sáng chói nhìn thẳng vào mắt nàng.
Lý Mộc Tuyết thân thể mềm nhũn, lại muốn cúi đầu xuống.
Đường Tụng nắm cắm nàng, kéo nàng đến trước mặt mình.
Một bàn tay nâng bóng rổ phía sau nàng, đặt nàng lên đùi mình.
Lý Mộc Tuyết hít một tiếng, điềm đạm đáng yêu nói: “Em không được rồi, tha cho em đi, chúng ta đổi sân bóng khác.”
Đường Tụng xê dịch vị trí.
Lý Mộc Tuyết bị dọa cho run rẩy: “Chỗ đó không được, em… chưa chuẩn bị.”
“Tiểu Tuyết.” Giọng nói của Đường Tụng hơi lạnh, làm Lý Mộc Tuyết giật nảy mình.
Khuôn mặt nàng run rẩy, sợ Đường Tụng sẽ nói lời tuyệt tình gì đó.
Dù không chiếm được đãi ngộ như Lỵ Lỵ, nàng cũng muốn ở lại bên cạnh hắn.
Nếu như ngay cả cơ hội này cũng không có, vậy nàng thật sự không biết phải làm sao.
“Em có giấu anh chuyện gì không?” Đường Tụng hơi dùng sức ở tay.
Lý Mộc Tuyết đứng máy trong chớp mắt, sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Em… em thật sự chưa từng yêu đương, những chiêu trò kia là học được từ nhóm danh viện, em chưa từng dùng với ai khác.”
Vừa làm xong lại hỏi có giấu gì không.
Lý Mộc Tuyết vô thức cho rằng, hắn đang hỏi ở phương diện này.
Đường Tụng lắc đầu: “Không phải chuyện này, mà là phương diện khác.”
“Phương diện khác? Phương diện khác…” Lý Mộc Tuyết suy nghĩ rất nhanh.
Sau đó hô hấp trì trệ.
Nghĩ đến hợp đồng với luật sư La Tân.
Phải thường xuyên chú ý đến sinh hoạt của Lỵ Lỵ.
Nàng tiếp xúc với ai, nói chuyện trên mạng với ai.
Nội tâm nàng có thay đổi hay không, có gì bất mãn với Đường Tụng hay không.
…
Phải chỉnh lý và báo cáo theo kỳ, gửi đến một hòm thư tên là KIM.
Trong khoảng thời gian này có quá nhiều chuyện vui vẻ đắc ý, khiến nàng sắp quên mất chuyện này.
Với lại, khoảng thời gian này KIM cũng không an bài công việc gì, cho nên nàng suýt nữa quên mất thân phận ám muội này của mình.
Một khi chuyện này bại lộ.
Sự ôn nhu dịu dàng của Đường Tụng, công việc lương 1 triệu 1 năm, biệt thự Thịnh Nguyên Danh Dinh, Porsche 911…
Tất cả, tất cả mọi thứ đều hóa thành bọt nước.
“Không thể nói! Nên làm gì để che đậy đây?”
Đây là ý nghĩ đầu tiên của nàng.
Nàng lại nghĩ đến tiệc rượu đêm nay, nghĩ đến nụ hôn của Đường Tụng, nghĩ đến đàn violin, nghĩ đến…
“Mình thật sự thật sự yêu anh ấy! Thật lòng với anh ấy!”
“Mình không thể lừa gạt anh ấy! Tuyệt đối không thể!”
“Nhưng nếu nói ra, anh ấy sẽ ghét mình, hận mình, xem thường mình.”
Lý Mộc Tuyết chảy nước mắt, nàng đột nhiên khóc ròng ròng, bụm mặt khóc không thành tiếng.
Đường Tụng rút giấy, lau nước mắt cho nàng.
Giọng nói hòa hoãn: “Đừng khóc.”
Lý Mộc Tuyết ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp đã là nước mắt như mưa, đôi mắt hơi sưng đỏ.
“Đường Tụng… em biết sai rồi, anh tha thứ cho em được không? Anh muốn thế nào cũng được, nhưng đừng bảo em rời đi.”
“Em nói xem là chuyện gì, chỉ cần không phải chuyện có lỗi với anh thì dễ bàn.”
Lý Mộc Tuyết nghe vậy thì lập tức khóc to hơn.
“Nói!” Sắc mặt Đường Tụng tối sầm.
Khá lắm!
Vốn chỉ muốn nghe ngóng quan hệ của Lý Mộc Tuyết và thư ký Kim, không ngờ lại làm việc trái với lương tâm thật à!
Lý Mộc Tuyết giật nảy mình, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, trong mắt tràn đầy khẩn cầu và đáng thương.
“3…2…” Đường Tụng bắt đầu đếm ngược, hắn học chiêu này từ Liễu Bảo Nguyệt, rất hữu dụng.
Lý Mộc Tuyết cố nén nước mắt, bắt đầu kể lại từ đầu.
Nghe thấy mấy từ ‘La Tân’, ‘hiệp nghị bảo mật’, ‘hợp đồng nhập chức’, ‘Tự Nhiên’, ‘KIM’…
Đường Tụng ánh mắt lấp lóe, nội tâm lại thở phào.
KIM là tên tiếng Anh của thư ký Kim.
Xem ra nàng muốn giúp mình khống chế nguy hiểm, đề phòng Lỵ Lỵ làm sai.
Lý Mộc Tuyết nói xong thì lại bắt đầu khóc to.
Giống như là vò mẻ không sợ vỡ nữa.
Không ngừng nói.
“Em đã hỏi luật sư La nhiều lần, anh ta nói tuyệt đối sẽ không hại anh, cũng sẽ không gây bất lợi cho anh…”
“Em chỉ nói tình hình của Lỵ Lỵ cho KIM, chứ không nói chuyện gì khác…”
“Em có lỗi với anh, có lỗi với Lỵ Lỵ…”
“Là em quá tham lam, quá ngu xuẩn…”
……………
Chúc mừng năm mới!!!!!!!!!