“Vàng thỏi?”
Thu Thu vốn đưa tay ra, lại rụt về.
Trương Linh Linh cảm nhận được xúc cảm của vàng, trái tim bắt đầu nhảy kịch liệt.
Mặc dù cực kỳ không nỡ, nhưng nàng vẫn trả vàng thỏi lại.
Liên tục khoát tay nói: “Không dám nhận, không dám nhận!”
Mặc dù nàng không chú ý giá vàng, nhưng vẫn có thường thức cơ bản.
Vàng là có thuộc tính tiền tệ.
Hai khối vàng 100g này, cơ bản phải khoảng 100.000 NDT.
Quả thực là quá quý giá, đã đủ để mua một chiếc xe con.
Nàng không phải tiên tử không dính khói lửa trần gian.
Nâng cao bản thân, tập luyện, ăn mặc, trang điểm… cái nào không cần tiền?
Mỗi ngày thức đêm làm việc với Thu Thu, còn không phải vì kiếm thêm chút tiền sao?
Đường Tụng mỉm cười, trực tiếp tiến lên nửa bước.
Nhét hai khối vàng thỏi vào trong túi quần sau của Trương Linh Linh.
Cuối cùng lại vỗ vỗ túi quần nàng: “Cầm đi!”
Chất thịt sung mãn, rất co dãn.
Cảm giác được bàn tay hừng hực của Đường Tụng, Trương Linh Linh lập tức đỏ mặt.
Vô thức vặn vặn cái mông, lại móc hai khối vàng thỏi.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Đường Tụng.
Trương Linh Linh cũng không ra vẻ nữa, vui vẻ nói: “Vậy thì cảm ơn Đường tổng rồi.”
Ngay sau đó, Đường Tụng đưa mắt nhìn về phía Thu Thu.
Đáng tiếc, quần ngủ của nàng không có túi.
Lập tức nhìn về phía cup D của nàng.
Cũng không biết có thể đỡ được 200g vàng thỏi không.
Chú ý đến ánh mắt nóng bỏng của Đường Tụng.
Thu Thu cúi đầu nhìn một chút, sắc mặt lập tức biến ảo.
Vội vàng dùng áo khoác che kín thân thể.
Áo ngủ của nàng rất mỏng, dưới tình huống không mặc áo lót, cơ bản là nhìn không bỏ sót.
Nghĩ đến mình đứng trước mặt Đường Tụng lâu như vậy, chỉ thấy đầu óc ong ong.
Quá lúng túng, quá xấu hổ.
Đường Tụng trực tiếp kéo tay nàng, đặt vàng vào lòng bàn tay nàng: “Cầm đi.”
Cảm nhận được nhiệt độ trên tay, Thu Thu cúi đầu, nói nhỏ: “Tháng trước anh đã thưởng cho tôi 37 cái Carnival, còn tặng tôi một chiếc Ducati hơn 300.000 rồi.”
Đường Tụng cười nói: “Nói đến thì sao không thấy chiếc Ducati đó xuất hiện trong video của cô?”
Trương Linh Linh nói: “Cậu ấy giữ nó như bảo bối vậy, căn bản là không nỡ lái, cất dưới gara hít bụi kìa.”
Thu Thu cưỡng ép giải thích: “Mình đã chùm vải rồi, hơn nữa còn thường xuyên lau rửa xe, sẽ không dính bụi.”
“Được thôi, cậu ngực to, cậu nói gì cũng đúng.” Trương Linh Linh tức giận thở dài: “Lấy ra quay video thì tốt rồi, bảo đảm có thể hút fan.”
Thu Thu mím môi, không nói gì nữa.
Trong lòng thật ra cũng không nỡ lái ra ngoài, chẳng may va quệt thì sao?
Ba người ngồi trên salon nói chuyện.
Thu Thu vụng trộm quay người cài cúc áo khoác.
Cẩn thận từng li từng tí đề nghị: “Đường Tụng, anh có muốn đi xem chồi non không, hai ngày nay có tuyết rơi, nên tôi đặt nó trong ban công phòng ngủ chính, để tiện chăm sóc.”
“Được.”
Dù sao cũng là đạo cụ liên quan đến 6% tiến độ.
Hôm nay đã đến đây, xem một chút cũng là nên.
Trương Linh Linh nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong mắt có chút mất mát, nhưng cũng không theo sau.
Cho bọn họ chút không gian riêng cũng tốt.
…
Đi vào phòng ngủ chính, một mùi thơm thấm vào ruột gan phả vào mặt.
Rất tương tự với mùi hương trên người Thu Thu.
Gian phòng rất sạch sẽ gọn gàng, chỉ là còn chưa gấp chăn mền.
Trên ban công, một chồi non cao khoảng 27, 28cm đang yên tĩnh tại đó.
Các loại vật phẩm như giữ ấm, bình tưới, phân bón… được sắp xếp chỉnh tề ở bên cạnh.
Thu Thu bước qua, ngồi xổm trên mặt đất, chỉ chỉ vào mầm non càng ngày càng to lớn.
Cười tươi như hoa nói: “Gần đây nó phát triển rất nhanh, gần như ngày nào cũng có biến hóa mới. Tôi có dự cảm, không lâu sau nó sẽ nở hoa.”
Đường Tụng ngồi xuống thưởng thức một phen.
Lập tức, ánh mắt lại rơi vào người Thu Thu.
Nàng ngồi xổm trên mặt đất, đường cong mềm mại lập tức lộ ra.
Phối hợp với gương mặt hệ cấm dục, hiển nhiên là đáng xem hơn mầm non.
Ánh mắt Đường Tụng lập lóe, đột nhiên đề nghị: “Hay là hôm nào đẹp trời, chúng ta lái xe moto đi dạo đi?”
“Được! Tôi biết mấy đoạn đường rất thích hợp, ít người ít xe, phong cảnh cũng không tệ.” Thu Thu mắt sáng rực lên, tựa như đang mặc sức tưởng tượng cảnh đó.
Đường Tụng nhìn mông eo của nàng, lặng lẽ nói: “Lái Ducati đi, cô đèo tôi.”
Thu Thu ngây ngốc trả lời: “Ghế sau xe đó không thoải mái lắm.”
“Không sao, chúng ta chỉ chạy hai vòng, chủ yếu là muốn cảm nhận động cơ của xe.”
“Được.” Thu Thu gật đầu.
Hai người tiếp tục trò chuyện về mầm non.
Một lát sau Thu Thu mới phản ứng kịp.
Thân thể run rẩy, sắc mặt càng ngày càng đỏ.
…
Từ chối lời đề nghị ăn sáng cùng của hai người.
Đường Tụng lái xe rời khỏi Vân Thanh Uyển.
Lịch trình hôm nay khá dày, cần quản lý thời gian nghiêm ngặt mới được.
Đại khái 20 phút sau.
Đường Tụng mang 2 phần bữa sáng vào cửa phòng 2001 Bắc Thành Hoa Viên.
Trước khi đến đã câu thông, hôm qua Trình Nhạc Nhạc ngủ muộn, hiện giờ mới rời giường không lâu.
Thay giày xong, cởi áo khoác, đặt đồ ăn lên bàn.
Đường Tụng cất bước đi vào phòng ngủ.
Đẩy cửa phòng, đầu tiên là nghe thấy tiếng nhạc.
Ngay sau đó, Đường Tụng nhìn thấy một bóng lưng thướt tha gợi cảm.
Mái tóc dài rủ xuống theo lưng, bờ mông đào mật sung mãn lên lên xuống xuống.
Trước cửa sổ, Trình Nhạc Nhạc đang tập luyện rất tập trung.
Nàng hướng mặt ra ngoài cửa sổ, đưa lưng về phía Đường Tụng.
Sắc trời đã sáng tỏ, nhưng bởi vì thời tiết xấu, nên không có ánh nắng.
Tuy nhiên, nàng lại có vẻ vô cùng sáng.
Khiến cho Đường Tụng đã dùng ‘đá năng lượng’, và bị Trương Linh Linh và Thu Thu kích thích phải rung động không thôi.
Phát giác tiếng bước chân quen thuộc ở phía sau.
Trình Nhạc Nhạc thầm giật mình, trên mặt lại cười tươi như hoa.
Nàng quay đầu lại, sau đó đã bị Đường Tụng ôm chặt từ phía sau.
Chìa khóa xe trong túi quần làm tâm thần nàng run rẩy, trongm ắt hiện ra hơi nước mỏng manh.
“Đường Tụng…”
Đường Tụng hôn lên mặt nàng, bởi vì nàng mặc áo ngắn, hắn có thể vuốt ve đường chữ V của nàng một cách dễ dàng.
Vẫn chặt chẽ tinh tế như cũ.
“Anh mang bữa sáng cho em, có súp cay thịt viên, trứng mà em thích nhất. Có muốn ăn luôn không?” Giọng nói của Đường Tụng rất ôn nhu.
Yên lặng cảm nhận xúc cảm trong ngực, nội tâm và thân thể đều đạt được thỏa mãn.
“Em muốn ăn bánh quẩy, sữa đậu nành trước, rồi mới ăn súp cay và trứng.”
Giọng nói của Trình Nhạc Nhạc mang theo yêu thương.
Cảm nhận được bờ mông đào mật đang rục rịch, Đường Tụng nhướng mày nói: “Được thôi.”
Cúi đầu ngậm lấy cánh môi như cánh hoa của nàng, tay chậm rãi hướng lên.
Một lát sau.
Ầm ầm… màn cửa bị kéo lên.
Lại một lát sau.
Kẹt kẹt kẹt kẹt… tiếng giường vang lên.