Trương Linh Linh dù bình thường ở cùng Thu Thu, nhưng quần áo hai người để riêng.
Là một streamer, Thu Thu rất nhiều quần áo, cho nên Trương Linh Linh tặng tủ quần áo trong phòng ngủ chính cho nàng.
Quá khứ nàng cũng không để ý ăn mặc, nên không nhiều quần áo.
Gần đây nàng mới bắt đầu mua nhiều quần áo mới.
Dựa lưng vào cửa hít thở mấy lần, trái tim đập loạn của Trương Linh Linh cuối cùng cũng hòa hoãn lại.
Âm thanh ù tai kia cũng dần dần biến mất.
Nàng thở hắt ra một hơi.
Tựa như nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười ngây ngô, thế nào cũng không dừng được.
Lo bị Đường Tụng nghe thấy, nàng vội vàng che miệng, dùng sức cắn môi.
Vẻ nhảy nhót giữa hàng lông mày là khó mà ức chế.
Đường Tụng vậy mà vì một câu của nàng, lại cố tình chạy đến đây.
Hơn nữa còn hôn nàng một cái.
Nghĩ đến bờ môi ấm áp của hắn, chóp mũi hơi lạnh, ánh mắt Trương Linh Linh say mê.
Một lát sau.
Trương Linh Linh nhón chân lên, ngâm nga bài hát, mở tủ quần áo.
Mặc ngực giả, lập tức hóa thân thành ‘Giả Linh’.
Chọn chọn lựa lựa một lúc lâu, tìm bộ quần áo hơi giống với Đường Tụng.
Cầm quà tặng đã chuẩn bị từ trước.
Thở sâu, kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Chắp tay sau lưng, rẽ một cái.
Đèn phòng khách đã mở lên, Đường Tụng yên tĩnh ngồi trên salon, ánh mắt ôn hòa mà chuyên chú.
Nhịp tim của Trương Linh Linh lại tăng tốc, cất bước đi đến bên cạnh hắn.
“Rất đẹp, bộ quần áo này rất hợp, hôm nay trang điểm cũng rất đẹp.” Đường Tụng mỉm cười, miệng rất ngọt.
“Nào có…” Nụ cười trên mặt Trương Linh Linh càng ngày càng rộng, đưa tay ra: “Dây, Đường tiên sinh, đây là quà sinh nhật, không phải thứ gì quý giá, anh đừng ghét bỏ.”
“Cảm ơn.” Đường Tụng nói tiếng cảm ơn, tiếp nhận gói quà tinh xảo kia.
Hình chữ nhật, chỉnh thể màu đỏ chót, phía trên còn có dây buộc.
“Muốn mở ra xem không?” Trương Linh Linh đứng cạnh, mắt lộ vẻ chờ mong.
Đường Tụng mỉm cười, trực tiếp thóa dây buộc.
Mở hộp quà, bên trong là một đôi găng tay.
Trương Linh Linh khẩn trương giải thích: “Đây là chính tôi làm, bên ngoài là da ngung, bên trong là len casmia, anh đeo thử xem có hợp không?”
Đường Tụng gật đầu, đeo thử.
Kích cỡ vừa vặn, rất ấm áp và mềm mại.
Phần tay có đường cong, dán chặt vào tay, rất thoải mái.
Chế tác rất không tệ, đường may vuông vức, chỉnh thể có hiệu quả ngắn gọn hào phóng, lộ ra vẻ tinh xảo.
“Cảm ơn đại mỹ nữ Linh Linh, tôi rất thích, hơn nữa tôi cũng đang thiếu một đôi găng tay.” Đường Tụng cười nói với nàng.
Trương Linh Linh lộ vẻ tươi cười: “Anh thích thì tốt.”
Nàng đánh bạo ngồi xuống cạnh Đường Tụng.
Khẽ nghiêng người, giới thiệu cái găng tay này cho hắn.
“Vị trí cổ tay, tôi đã thêu chữ cái viết tắt tên anh.”
“Đỉnh hai ngón trỏ, tôi thêm miếng dán cảm ứng, như vậy anh có thể vừa đeo găng tay vừa dùng điện thoại…”
Trương Linh Linh giống như một cô bé hiến vật quý, tràn đầy phấn khởi mà giới thiệu cho Đường Tụng.
Đường Tụng yên tĩnh nhìn nàng, cảm nhận được tâm ý của đối phương.
Chẳng biết từ lúc nào, hai người càng ngày càng gần.
Trương Linh Linh to gan hơn rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ đụng vào cánh tay Đường Tụng.
Đúng lúc này.
Cửa phòng ngủ chính mở ra.
Tiếng dép lê va chạm với sàn gỗ vang lên.
Một bóng người xuất hiện trước cửa hành lang, cắt đứt hai người.
Đường Tụng nhìn qua, liền thấy Thu Thu đứng ở đó.
Chắc nàng vừa tỉnh ngủ, còn chưa tỉnh táo lắm.
Bên dưới là chiếc quần ngủ rộng rãi, bên ngoài choàng áo khoác màu xám.
Bên trong là áo phông bó sát, hình như là áo ngủ, không mặc đồ lót.
Cup D sung mãn hoàn toàn lộ ra ngoài.
Ánh mắt Đường Tụng rất tốt, nhìn thấy rõ ràng.
Nhịn không được mà cảm khái, dáng người quá đẹp.
Nhìn Đường Tụng ngồi trên ghế, Thu Thu ngây ngốc một chút, đưa tay dụi dụi mắt.
Trương Linh Linh hưng phấn vẫy tay với bạn thân, cười tủm tỉm nói: “Thu Thu, xem đây là ai!!”
có bạn thân ngực nở mông cong ở đây, Trương Linh Linh lập tức bạo dạn hơn.
Nàng đứng lên, trực tiếp khoác tay lên vai Đường Tụng: “Bất ngờ không? Vui vẻ không? Là Đường Tụng thật! Đường Tụng sống sờ sờ!”
Đường Tụng tức giận nói: “Còn có chết sao?”
“Phi phi phi!” Trương Linh Linh vội vàng nói: “Hôm nay là sinh nhật, đừng nói mấy chữ này!”
“Đường Tụng, sao anh lại đến đây?” Thu Thu đứng tại chỗ, hai tay rũ xuống trước người, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao.
Trương Linh Linh hoạt bát nói: “Là mình gọi đến.”
Thu Thu lại không nghĩ nhiều như vậy, trong mắt chỉ là Đường Tụng đột nhiên xuất hiện.
Thân thể lập tức căng cứng, chậm rãi đi về phía hắn.
Đêm qua, hắn trả lời nàng, hơn nữa còn gọi nàng là ‘thân ái’.
Điều này làm cho nàng mất ngủ, ngủ đến gần 8 giờ sáng mới tỉnh lại.
Tối hôm qua, trong mộng toàn là hắn.
Thu Thu tựa như bị niềm vui bất ngờ này lại cho choáng váng, cũng không ý thực được trạng thái của mình không đúng.
Đường Tụng thản nhiên nhìn cup D lắc lư theo thân thể Thu Thu.
Dưới sự ảnh hưởng của ‘đá năng lượng’, thân thể hắn rơi vào trạng thái đỉnh phong.
Trương Linh Linh mặc quần áo bó đã chọc phải hắn, khiến hắn chủ động hôn một cái.
Bây giờ nhìn thấy Thu Thu, khó tránh khỏi rục rịch, miệng đắng lưỡi khô.
Cầm ly nước đáng yêu của Trương Linh Linh lên, uống ừng ực mấy ngụm.
Lúc này mới thấy thoải mái hơn.
Theo Thu Thu tới gần, một mùi thơm như lan như xạ đập vào mặt, làm người ta thấy thanh thản.
Khác với Trương Linh Linh.
Sữa tắm, nước hoa, mỹ phẩm dưỡng da của nàng đều là một loại hình, trên người đã được ướp thành ngon miệng.
“Đường Tụng.” Thu Thu nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ, vạn sự như ý.”
“Cảm ơn, nhưng tôi vẫn phải hỏi, quà đâu?” Đường Tụng đưa tay đến trước mặt nàng, trên mặt nở nụ cười ấm áp.
Mặt Thu Thu đỏ lên, liếm liếm bờ môi khô khốc: “Chờ tôi một lát.”
Nói xong liền quay người rời đi.
Áo khoác rộng rãi lướt qua bờ mông vểnh cao, vòng eo mềm mại như ẩn như hiện, lộ ra đường cong tuyệt vời.
Trương Linh Linh nhịn không được mà có chút nhụt chí.
Mình vất vả tập luyện 3 tháng, vẫn không so được với Thu Thu.
Đây chính là thiên phú dị bẩm, mấu chốt là Thu Thu còn rất xinh đẹp.
Một lát sau, tiếng bước chân truyền đến.
Thu Thu ôm một hộp quà chạy chậm đến.
Cup D trước ngực rất ‘hung’.
“Tặng anh.” Thu Thu đưa quà qua, sắc mặt đỏ lên nói: “Hi vọng anh sẽ thích.”
Đóng gói rất xinh đẹp, phía trên cùng vẽ rất nhiều đồ án đáng yêu và mấy chữ ‘Happy Birthday’.
Nhìn qua đã biết rất dụng tâm.
Đường Tụng trịnh trọng tiếp nhận.
Khi mở ra, bên trong là một chiếc khăn trắng.
Đường Tụng cầm lên, tính chất mềm mại, ấm áp.
Phía trên không có bất kỳ đồ án nào, là một chiếc khăn len màu trắng thuần, nhìn rất không tệ.
Thu Thu cắn răng, nghĩ đến xưng hô tối qua của Đường Tụng.
Nội tâm đang lên vô hạn dũng khí, chủ động tiến lên, cầm khăn trong tay hắn.
Nhỏ giọng nói: “Đường Tụng, tôi có thể giúp anh buộc khăn không? Tôi biết rất nhiều cách buộc, phong cách Dân Quốc, phong cách Hàn, phong cách trường học… anh thích cái nào?”
“Được, làm phiền.” Đường Tụng bị cup D lắc lư đến choáng váng, trực tiếp đáp ứng.
Thu Thu vui vẻ xích lại gần, biểu diễn từng cách buộc đã tập luyện nhiều lần.
Còn chạy đến phòng livestream, lấy đèn led và kính trang điểm đến cho Đường Tụng nhìn hiệu quả.
Áo lông dê màu đen phối hợp với khăn len trắng, nhìn trông rất có cảm giác.
Trương Linh Linh ở bên cạnh chỉ yên tĩnh nhìn một màn này.
Có chút hâm mộ dũng khí của Thu Thu.
Nhưng đây là Thu Thu nên được.
Nàng đã chuẩn bị chiếc khăn này rất lâu, dệt đi dệt lại 4 lần, học tập rất nhiều kỹ xảo đan len.
Lúc này mới có thành phẩm cuối cùng.
Nhìn Đường Tụng, nàng lại nhớ đến nụ hôn vừa rồi, cố gắng nhớ lại cảm giác lúc đó.
Ánh mắt dần dần mê ly, nội tâm lại khó tránh khỏi mất mát.
Xét cho cùng, Đường Tụng không thuộc về nàng, cũng không thuộc về Thu Thu.
…
Đường Tụng thả găng tay và khăn vào chỗ cũ, nói: “Cảm ơn hai vị đại mỹ nữ, có lòng rồi, tôi rất thích, cũng rất thực dụng. Tôi cũng chuẩn bị cho hai người một món quà nhỏ, xem như đáp lễ.”
Nghe thấy vậy, Trương Linh Linh lập tức lấy lại tinh thần.
Vô số kinh nghiệm nói cho nàng biết, quà của Đường Tụng không phải chuyện đùa.
Thu Thu cũng lộ vẻ hưng phấn và vui sướng.
Đường Tụng đứng dậy đi đến cửa, móc bốn thỏi vàng trong túi áo ra.
Một tay hai thỏi, đưa đến trước mặt hai người: “Cầm đi, xem có thích không?”
Trương Linh Linh tò mò nhận lấy.
Xúc cảm lạnh buốt, khá nặng.
Ngay sau đó, nàng liền nhìn thấy tiêu chí của ngân hàng, mà mấy chữ ‘chất lượng AU 9999’, ‘trọng lượng 100g’.
Nàng lập tức kêu lên: “Vàng thỏi!?”