Trương Linh Linh trợn tròn mắt, ly nước trong tay trực tiếp rơi xuống sàn gỗ.
Phát ra tiếng ‘đinh đương’.
Cũng may ly Marco có chất lượng rất tốt, không vỡ, trái lại còn làm nước văng lên người nàng.
Xúc cảm ấm áp rất chân thật.
“Đường… Đường Tụng?” Nàng không thể tin nổi, duỗi tay chỉ vào hắn: “Anh, anh, anh… sao anh…”
Đường Tụng xấu hổ nói: “Tôi đi dạo một chút, không ngờ lại tình cờ gặp nhau ở đây, đúng là trùng hợp.”
“Keng, chúc mừng túc chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành.”
“Keng, trong 12 tiếng tiếp theo, bạn nhận được may mắn +1.”
Không quản Trương Linh Linh có tin hay không, dù sao mình tin, hệ thống cũng tin.
Trương Linh Linh nghe vậy, liền nhìn ngố bốn phía.
Ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ bắn lên người hắn.
Hắn đưa lưng về phía ánh sáng, chính diện ẩn trong bóng tối.
Mặc một bộ quần áo màu đậm, thân thể cao to cường tráng rất có cảm giác áp bách.
Trong bầu không khí này, lại nói vài câu rất khó hiểu, có vẻ rất quỷ dị.
Trương Linh Linh đột nhiên ‘A…’ một tiếng, vội vàng lùi vào trong phòng bếp.
“Rầm” một tiếng, đóng cửa lại.
Trực tiếp khóa trái.
Dựa lưng vào cửa, kích động nói một mình.
“Có thứ bẩn thỉu!”
“A di đà phật! Thái thượng lão quân … Yêu ma quỷ quái mau lui…”
…
Thấy phản ứng kịch liệt của nàng, Đường Tụng cười bất đắc dĩ, đi đến trước cửa phòng bếp.
Nói khẽ: “Linh Linh, được rồi, ra đi, không phải cô gửi tin muốn chính miệng nói chúc mừng sinh nhật rồi sao? Cho nên tôi mới tới.”
Nghe thấy Đường Tụng nói.
Cửa phòng bếp chậm rãi kéo ra.
Trương Linh Linh lộ nửa người, không dám tin nói: “Thật… thật sao?”
Hôm nay chính là sinh nhật Đường Tụng.
Trời chưa sáng, mới 7 giờ.
Cũng bởi vì một câu nói đùa của mình, liền lái xe chạy đến Vân Thanh Uyển?
Sao cứ ảo ma canada thế nào ấy?
“Đương nhiên.” Đường Tụng vươn tay véo véo mặt nàng.
Xúc cảm ấm áp để Trương Linh Linh lấy lại tinh thần, đi ra khỏi cửa.
Trên mặt dần dần hiện lên vẻ đỏ ửng.
Nội tâm cảm thấy rất may mắn, may là mình trang điểm, làm tóc.
Nếu như để mặt mộc, vậy thật sự quá mất mặt.
Trang điểm quả thật có thể tăng mạnh nhan sắc của một người.
Gương mặt nàng cũng không tệ lắm.
Nhìn qua cũng là một mỹ nữ trong veo như nước.
Trương Linh Linh sửa sang sợi tóc tán loạn, liếc mắt nhìn mặt đất: “Vậy… sao anh không nói trước một tiếng, tôi còn tưởng là trúng tà nữa.”
“Là lỗi của tôi, hi vọng mỹ nữ Linh Linh tha thứ.” Đường Tụng nhặt ly dưới đất lên, đặt lên bàn.
Lại đi về phía nhà vệ sinh.
“Để tôi lau nhà cho, Đường Tụng, anh ngồi trước đi.” Trương Linh Linh vội vàng đi theo, vượt qua hắn xông vào nhà vệ sinh.
Đầu tiên là cất quần lót mới thay lúc sáng, lúc này mới đỏ mặt cầm giẻ lau nhà đi lau nhà.
Tối hôm qua nằm mơ, không cẩn thận làm bẩn quần áo, cũng không dám để Đường Tụng nhìn thấy.
Đường Tụng cũng không ngồi xuống salon, mà dựa vào vách tường cách nàng không xa.
Ánh mắt đảo qua thân thể càng ngày càng yểu điệu của Trương Linh Linh.
Nàng đúng là đang trở nên tốt đẹp hơn.
Trên người đã có đường cong xinh đẹp.
Mông eo càng ngày càng có cảm giác.
Chứng minh nàng đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực và mồ hôi, với lại cũng đang nghiêm ngặt khống chế ẩm thực.
Đường Tụng là tên bật hack, hắn luôn rất bội phục những người có nghị lực như vậy.
Trương Linh Linh lau xong, quay người lại, liền thấy Đường Tụng đang nhìn cup A của mình.
Khóe miệng nàng cong lên, nghiêng người thả cây lau nhà vào phòng vệ sinh.
Chờ đến khi đi ra, hai tay khoanh trước ngực, làm ra vẻ che chắn.
Đường Tụng nhịn không được mà bật cười một tiếng.
Trương Linh Linh có chút thẹn quá hóa giận, trên mặt nóng bỏng: “Có buồn cười như vậy sao?”
“Tôi chỉ cảm thấy động tác này rất đáng yêu, chứ không có ý gì khác, đừng hiểu lầm.” Đường Tụng cười áy náy với nàng.
Đây cũng là nói thật.
Hắn là người đã gặp qua thịt cá, ví dụ như Liễu Bảo Nguyệt và Từ Giai Lệ, đều từng ấn dấu tay lên.
Làm một giám đốc đội bóng truy cầu tính đa dạng và toàn diện, đương nhiên sẽ không có ý kiến gì với cup A của Trương Linh Linh.
“Anh chờ một lát, tôi đi thay quần áo khác.” Trương Linh Linh cúi đầu, bước nhanh về phía phòng ngủ.
Bộ quần áo này quá bó sát, mặc như vậy trước mặt Đường Tụng, luôn cảm thấy không tiện.
“Đi thôi.” Đường Tụng mỉm cười nhìn nàng.
Khi đi qua Đường Tụng, Trương Linh Linh lại bổ sung một câu: “Nói trước, anh không thể đi nha! Tôi còn chưa đưa quà kìa!”
Thay quần áo tương đối lâu, nàng lo đối phương đến vội vàng và đi cũng vội vàng.
Đường Tụng nhìn vành tai đỏ đỏ của nàng, nghĩ đến lời lẽ thẳng thắn của nàng trên wechat, lại cảm thấy rất thú vị.
Nhịn không được mà đưa tay giữ cánh tay nàng: “Chờ một chút.”
“Ah?” Cảm nhận được bàn tay ấm áp hữu lực kia, Trương Linh Linh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Đường Tụng đứng thẳng người.
Hai người chênh lệch 15, 16cm, mắt đối mắt, hơi thở xen kẽ.
Có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Trương Linh Linh thấy được rất nhiều thứ trong mắt hắn.
Có ôn nhu, vui sướng, tò mò…
Còn có… một chút xíu yêu thích…
Nàng cảm giác gần đây mình nằm mộng xuân quá nhiều, nên sinh ra ảo giác.
Đường Tụng hơi cúi đầu xuống, tới gần khuôn mặt nàng.
Ngửi mùi thơm cơ thể của thiếu nữ trên người nàng, trộn lẫn với xà phòng, dầu gội và mùi mồ hôi.
Tựa như cũng không rõ ràng, nhưng lại vô cùng thanh xuân, mỹ vị, để người mê luyến.
Trương Linh Linh khẽ run hàng mi.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú ngay trước mặt.
Cảm giác chân mình đang run, đứng không vững, trái tim đập rộn ràng.
Trời ạ! Cái này mẹ nó ai chịu nổi?!
Sáng sớm, ai mà còn không nóng?!
Đường Tụng đưa đầu qua, nhẹ nhàng hôn vào dưới môi nàng.
Sống mũi cao thẳng chạm vào cánh môi nàng.
Giống như có dòng điện chảy xuôi giữa hai người.
Trương Linh Linh run lên, hai mắt trợn tròn, miệng há hốc thành hình chữ O, lông mày hơi nhếch lên.
Đường Tụng nháy mắt với nàng: “Đây coi như là chính miệng nhỉ?”
“Đúng…” Trương Linh Linh ngây ngốc gật đầu, đầu óc như nổ tung.
“Ai có thể nói cho mình biết, mình đang ở đâu? Mình đang làm gì? Mình đang nằm mơ sao?’
“Đến lượt cô.”
Trương Linh Linh vô thức hỏi: “Đến lượt gì?”
Ngay sau đó lại phản ứng: “A, a a,! Sinh… sinh nhật vui vẻ.”
Nàng giống như rất khẩn trương, ánh mắt bối rối, chân tay luống cuống.
Cho dù mặt có thoa phấn lót, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vệt đỏ nhàn nhạt.
“Ba!” Đường Tụng vươn tay, vỗ tay trước mặt nàng: “Không đủ ngọt, làm lại một lần.”
Trương Linh Linh tỉnh lại, tựa như cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Nàng nhíu mày, ra vẻ bất mãn, điềm nhiên nói: “Đường tiên sinh, sinh nhật vui vẻ!”
“Cảm ơn.” Đường Tụng cười nhìn nàng.
Trương Linh Linh mím môi, trực tiếp xoay người.
Hai tay chắp sau lưng, nói nhỏ: “Tôi… tôi đi thay quần áo.”
Nói xong, nhẹ nhàng đi đến phòng ngủ, càng ngày càng nhanh.