Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 601 - Chương 601: Đã Định

Chương 601: Đã định Chương 601: Đã định

Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của Từ Tình.

Đường Tụng thầm buồn cười, mặt ngoài vẫn ra vẻ nghiêm túc.

Giơ tay nhìn đồng hồ, thản nhiên nói: “10 phút, đừng giở trò gian.”

“Ừm, không thành vấn đề, Đường Tụng đại nhân nói đều đúng!”

Nàng khép chặt chân, hai tay thả trên đùi, gật đầu một cái, đôi tai thỏ trên đầu lắc qua lắc lại, trông rất đáng yêu.

“Rất tốt.” Đường Tụng chậm rãi tiến lên, đưa tay véo véo tai thỏ của nàng, thuận tiện gõ lên trán nàng: “Sau này còn dám nói xấu tôi, tôi sẽ phạt em quỳ.”

Từ Tình cúi đầu xuống, tròng mắt đảo loạn, cũng không gật đầu đáp ứng.

Mang theo nụ cười điềm tĩnh, nhưng không biết đang nghĩ gì.

Đường Tụng vươn tay nâng cằm nàng, ép Từ Tình mắt đối mắt với hắn.

Đường Tụng phát hiện ra vẻ thẹn thùng, trốn tránh, xấu hổ, yêu thích trong mắt nàng.

Hai người nhìn nhau 10 giây, dưới ánh mắt tràn ngập thâm ý và trêu chọc của Đường Tụng, Từ Tình cuối cùng vẫn không chịu nổi.

Trực tiếp nhắm mắt lại, thân thể nghiêng về phía trước, trọng tâm dồn hết vào bàn tay nâng cằm nàng kia.

Bắt đầu chơi xỏ lá.

“Được rồi, không đùa nữa, đứng lên đi.” Đường Tụng buông tay ra, véo véo khuôn mặt trắng nõn của nàng.

Tinh tế, trơn bóng, tỉ mỉ như trứng gà luộc mới bóc vỏ.

Đường Tụng nhịn không được mà vuốt nhẹ mấy lần.

Từ Tình run lên, sắc mặt lập tức đỏ ửng.

Rất mất tự nhiên mà đứng lên, nói nhỏ: “Tôi đi gọt hoa quả.”

Trước khi đi, nàng còn liếc trộm bạn thân đang yên lặng theo dõi.

Chú ý thấy Đổng Ngọc Ngôn không tức giận, Từ Tình mới thở phào.

Từ cấp 3 đến đại học, tình cảm giữa các nàng đã rất sâu đậm.

Không giấu gì nhau, thường xuyên ngủ chung, có thể chia sẻ tất cả bí mật.

Trong lòng nàng, Đường Tụng bây giờ còn không sánh bằng bạn thân của mình.

Muốn nàng công khai mập mờ với bạn trai của bạn thân ở ngay trước mặt, nàng đúng là không chịu nổi.

Quá mất mặt, quá áy náy, quá…

Nàng biết tính cách của Đổng Ngọc Ngôn, kiêu ngạo không chịu thua.

Trước kia Đổng Ngọc Ngôn có yêu cầu rất cao với bạn đời, bằng không cũng sẽ không độc thân lâu như vậy.

Bây giờ vì Đường Tụng, Đổng Ngọc Ngôn thậm chí có thể tha thứ cho người khác chia sẻ bạn trai.

Đúng là đã bỏ ra rất nhiều.

Đường Tụng ngồi xuống ghế salon, tò mò đánh giá bốn phía.

Rất hiển nhiên, hai người đã bố trí rất dụng tâm.

Phòng khách có không ít bóng tay, trên vách tường còn có mấy chữ ‘Happy Birthday’, ‘Sinh nhật vui vẻ’, ‘Đường Tụng’.

Trên bàn trà có bánh gato, hoa hoa cỏ cỏ, hộp quà.

Tiếng nhạc quanh quẩn truyền ra từ âm hưởng cao cấp bên cạnh TV.

Cộc cộc cộc…

Đường Tụng nhìn qua.

Đổng Ngọc Ngôn giẫm giày cao gót màu đen đi đến trước cửa sổ phòng khách.

Hơi cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiếp đó lại quay đầu lại, nói với Đường Tụng: “Vì sao ‘tuyết đầu mùa lại lãng mạn’? Đỉnh núi kia ngày ngày có tuyết, ngày nào mới là đầu mùa? Em không hiểu, mời anh nói cho em biết.”

Giọng nói nàng thâm trầm mà giàu từ tính, mang theo chút khàn khàn.

Đường Tụng nhíu mày, mặc dù chưa chơi qua game này, nhưng cũng đoán được nàng đang nói lời thoại của nhân vật trong game.

Đổng Ngọc Ngôn rõ ràng là rất hiểu tình thú.

Đường Tụng yên tĩnh thưởng thức Đổng Ngọc Ngôn biểu diễn, rồi mới cười ngoắc tay với nàng.

Đổng Ngọc Ngôn ngưng lông mày nhìn hắn, giương mái tóc giả màu bạc, chậm rãi đi qua.

Giọng nói giàu từ tính lại vang lên: “…Những ngày này chúng ta đồng tu, em mới chính thức lĩnh ngộ được yếu quyết… Anh mới thật sự là dây đỏ có thể khóa lại em, nếu anh có thể hiểu được phần tình cảm này, xin mời ở lại ở bên cạnh em.”

Nàng vừa nói, vừa đặt ngón tay thon dài vào bên môi Đường Tụng.

Trong mắt có đau thương và yêu say đắm.

Từ Tình cắt gọt hoa quả xong, cầm khay trái cây và cẩn thận từng li từng tí đi tới, lập tức ngây người tại chỗ, không dám tin vào mắt mình.

“Khá lắm! Mình coi cậu là chị em, vậy mà cậu lại lừa mình?!”

“Mặt ngoài nói quần áo quá kém, hiệu quả không tốt, lại lén lút học lời thoại, còn chọn BGM luôn rồi đúng không?!”

“Với lại, rõ ràng là đã luyện tập qua!”

“Như vậy để một coser chuyên nghiệp như mình biết để mặt đi đâu?”

“Ngôn Ngôn đáng ghét! Sao có thể như vậy!”

Đường Tụng đưa tay nắm tay mềm của Đổng Ngọc Ngôn, nhẹ nhàng kéo một cái.

Đổng Ngọc Ngôn lại như bị kéo mạnh, kêu lên một tiếng, cả người ngã nhào vào ngực hắn.

Đôi mắt mang kính áp tròng màu xanh băng nhìn hắn không chớp mắt.

Mặt người không có bất kỳ biến hóa nào, thậm chí còn có chút hoang mang.

Bờ mông nhỏ lại bắt đầu lắc lư.

Rất hiển nhiên, so với Từ Tình, thì nàng mới gọi là hiểu tình thú.

Đường Tụng dùng sức ôm chặt vòng eo mềm mại của nàng.

Cảm nhận bờ mông của nàng.

Hắn nhẹ nhàng vuốt vẻ tất chân trên đùi nàng, xúc cảm rất khá.

Đổng Ngọc Ngôn không có thói quen tập gym, nàng cao 1m68, cân nặng bồi hồi trong khoảng 54kg.

Tăng thêm khung xương nhỏ, xúc cảm rất tốt.

Chiều cao và cân nặng của Trình Nhạc Nhạc cũng tương tự nàng, nhưng Trình Nhạc Nhạc lại chặt chẽ hơn nhiều, tỷ suất mỡ trong cơ thể chỉ có 18%.

Cũng may thịt của Đổng Ngọc Ngôn đều nằm ở chỗ cần thịt, nên cũng rất đẹp.

Mặc dù không có đường chữ V, nhưng cũng không có thịt thừa.

Cup C hoàn toàn đủ, rất hợp với dáng người của nàng.

Từ Tình ngây người như cũ, không dám phát ra âm thanh nào.

Trơ mắt nhìn Đường Tụng biểu diễn ‘xâm phạm trước mặt bạn thân’.

Một lát sau.

Đường Tụng vẫy tay với Từ Tình: “Tôi muốn ăn dâu tây, nữ hầu mua qua đây.”

Khóe mắt Từ Tình giật giật, nhưng vẫn nghe lời đi qua.

Lấy một quả dâu tây đã rửa sạch, đưa tay đến bên miệng hắn.

Đường Tụng hiện ý cười, há miệng nuốt quả dâu, răng lại cắn ngón tay Từ Tình.

“Nha!” Từ Tình vội vàng rút tay về, biểu cảm bối rối, mặt đỏ tim run.

“Quýt.” Đường Tụng vẫn không ngừng tay.

Từ Tình nhìn bàn tay đang đo đạc dáng người Ngôn Ngôn kia.

Chỉ cảm thấy thân thể mình cũng mềm nhũn ra.

Nàng run run rẩy rẩy đưa một múi quýt tới, lần này chỉ kịp bằng đầu ngón tay, đề phòng bị đánh lén lần nữa.

Đường Tụng ngậm miếng quýt trên môi, nhưng không ăn, mà tiến đến bên miệng Đổng Ngọc Ngôn.

Đổng Ngọc Ngôn hơi sững sờ, rất nhanh đã phản ứng lại.

Cười dùng miệng nhận múi quýt, trong mắt mang theo nhu tình.

Từ Tình nhìn cảnh này, chỉ thấy miệng đầy cơm chó.

Mình đưa hoa quả đến miệng tên này, tên này lại ôn nhu dùng miệng đưa cho Ngôn Ngôn.

Từ Tình chu mỏ, cũng cầm một múi quýt lên, muốn tự ăn.

Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của nàng.

Đổng Ngọc Ngôn xoay người, kéo cổ nàng lại, hơi dùng sức, khoảng cách hai người bị rút ngắn.

Đổng Ngọc Ngôn tiến đến trước mặt Từ Tình, múi quýt lập tức bị đẩy qua giữa răng môi nàng.

Đường Tụng thở sâu, trợn tròn mắt, bỗng nhiên ôm chặt eo Đổng Ngọc Ngôn.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh này, khó tránh khỏi kích động.

Đương nhiên, xem AV thì không tính, đây là đích thân tham gia.

Cảm giác được thay đổi của Đường Tụng, Đổng Ngọc Ngôn nhếch miệng cười.

Nàng hơi chần chờ một chút, dùng đầu lưỡi mở răng Từ Tình, đẩy múi quýt qua.

Từ Tình toàn thân chấn động, sắc mặt đỏ bừng, cúp B bắt đầu phập phồng kịch liệt, đầu óc ong ong.

Tai thỏ trên đầu không ngừng lắc lư.

“A! Làm gì! Làm gì vậy!”

“Âm thầm làm loạn thì thôi, sao còn dám làm vậy ngay trước mặt Đường Tụng?!!!!”

“Cậu không sợ Đường Tụng hiểu lầm sao?”

Đổng Ngọc Ngôn thả nàng ra, tiến đến bên tay Đường Tụng, âm thanh mang theo rung động: “Em muốn…”

Đường Tụng thở sâu.

Mở nhà kho, lập tức sử dụng ‘đá năng lượng’.

Ngay sau đó, toàn bộ thân thể Đổng Ngọc Ngôn đã mất khống chế.

Đại cục đã định.

Bình Luận (0)
Comment