Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 602 - Chương 602: Vàng Thỏi Của Mình Đâu?!

Chương 602: Vàng thỏi của mình đâu?! Chương 602: Vàng thỏi của mình đâu?!

Tiếng tất chân bị xé rách.

Tiếng quần áo rơi rụng.

Từ Tình nhai múi quýt trong miệng, nhìn cảnh tượng hoành tráng trước mắt mà không nháy mắt lấy một cái.

Một chiếc áo lông màu đen rơi vào đầu nàng, che khuất ánh mắt nàng.

Cùng lúc đó, mùi vị của Đường Tụng bao phủ lấy nàng.

Ừng ực… Từ Tình nuốt nước miếng, nuốt múi quýt xuống.

Chờ đến khi nàng lấy áo lông xuống.

Chỉ thấy cơ thể cường tráng của Đường Tụng, cơ liên sườn trôi chảy, cơ bụng…

Nhìn từ góc độ của nàng, tràn đầy hormone và kích thích.

Dần dần, ánh mắt nàng trở nên mê ly.

……

“Từ Ngôn Tình! Tôi nể mặt em, hi vọng em cũng có thể thông minh một chút!”

Từ Ngôn Tình lạnh lẽo nói: “Đường Tống, anh có ý kiến, tôi cũng không ngại, dù sao tôi sống không phải để lấy lòng anh.”

“Em muốn thế nào mới tha thứ cho tôi!” Đáy mắt Đường Tống toát lên một tia cầu xin: “Tôi và Bạch Y Y…”

“Không, vĩnh viễn không tha thứ cho anh. Giống như anh từng nói, chúng ta đã là người dưng. Tạm biệt, tôi còn phải đi hẹn hò.”

“Em đang chơi với lửa đấy!”

“Tôi và anh có quan hệ gì? Anh dựa vào cái gì mà ngăn cản tôi?”

“Đáng ghét, tôi có thích em hay không, lẽ nào em không cảm nhận được?”

“Đã muộn! Tất cả đã muộn!”

“Ô ô ô … a! Đường Tống! Anh đang phạm tội! Đừng!”

“Đừng động, em còn động tôi không đảm bảo sẽ phát sinh chuyện gì!”

Đường Tống phủ thêm áo sơ mi trắng, che đậy cơ thể mê người của mình: “Lần sau còn có ý nghĩ hẹn hò với người đàn ông khác, tôi sẽ để em ba ngày không xuống được giường!”

Biểu cảm của hắn vẫn lạnh lùng như cũ, tựa như kẻ vừa nổi điên chiếm hữu nàng không phải là hắn vậy.

Từ Ngôn Tình gian nan chống thân thể lên, dưới thân truyền đến cảm giác đau đớn.

“Từ hôm nay trở đi, em phải trở lại bên cạnh tôi, tôi muốn trong mắt em chỉ có mình tôi! Tôi không cho phép em cười với người đàn ông khác!”

……

“Tình Tình! Tình TÌnh!”

Tiếng kêu gào vang lên bên tai, làm Từ Tình bừng tỉnh.

Nàng ngẩng đầu, con ngươi chợt co rụt lại.

không biết từ bao giờ, ghế sô pha đã rời khỏi vị trí cũ, bộ đồ cosplay kia đã tan đàn xẻ nghé.

Còn có vài mảnh vụn treo trên người Đổng Ngọc Ngôn, mang theo vẻ mỹ cảm.

“Mình không chịu được, Tình Tình, cứu mạng!” Giọng nói Đổng Ngọc Ngôn khô khôc, mang theo tiếng nức nở.

Có trời mới biết vì sao hôm nay Đường Tụng lại dữ dội như vậy.

Quả thực là cỗ máy không biết mệt mỏi.

Nàng căn bản là không thể khản kháng, hoàn toàn bị đè lên đánh.

Từ Tình cũng rất muốn cứu bạn thân, đáng tiếc thực lực nàng yếu kém, chỉ là con gà đồng đoàn.

Coi như chạy lên giúp, cũng sẽ bị giết trong chớp mắt.

Nàng rụt cổ lại, nói nhỏ: “Hai người tiếp tục, tôi còn có việc phải về phòng.”

Nói xong liền chạy chậm rời đi.

Trở lại giường, chui vào trong chăn của mình.

Bên tai tựa như vẫn còn tiếng kêu thảm thiết của Ngôn Ngôn.

Từ Tình sợ run người, cảm giác toàn thân nóng lên, đôi tay bất tri bất giác đã hoạt động.

Giữa trưa, Đổng Ngọc Ngôn ráng chống đỡ, vào bếp làm cơm với Từ Tình.

Đều là mấy món ăn bình thường, hương vị cũng rất bình thường.

Nhưng Đường Tụng ăn vô cùng vui vẻ.

Hai cô gái đối diện thì đều là lòng vẫn còn sợ hãi.

Thậm chí không dám đối mắt với hắn.

Nhất là Đổng Ngọc Ngôn, trước kia nàng luôn cảm thấy, chỉ cần mình huấn luyện thêm một thời gian, sớm muộn gì cũng có thể giết ngược Đường Tụng.

Dù sao phụ nữ luôn có ưu thế trong việc này.

Nhưng bây giờ xem ra, chỉ sợ là mình nghĩ nhiều rồi.

Ăn cơm trưa xong, hát mừng sinh nhật, cắt bánh.

Đường Tụng thu được hai món quà.

Mở cửa Đổng Ngọc Ngôn trước.

Là một hộp dao cạo râu, rất cao cấp.

Vỏ bằng da thật, nạp điện không dây.

Còn có thể đổi đầu, có thể cắt tóc, xoa bóp mặt…

Tiếp theo là Từ Tình, một chiếc hộp chữ nhật màu đen, bên ngoài dán rất nhiều tranh dán tường.

Mở hộp ra, bên trong là một cái bàn phím xinh đẹp.

Màu lót là màu đen, các phím có màu trắng, xanh, đỏ… rất có mỹ cảm.

Phía dưới nút cách còn có một hàng chữ nhỏ không đáng chú ý.

“To Đường Tụng From Từ Tình 2022 12 9.”

Từ Tình cưỡng ép giải thích: “Đây là bàn phím đặt riêng, tôi tìm bạn học trưng cầu ý kiến, đã đặt trước một tháng, chất liệu…”

Nói xong nàng chột dạ cúi đầu xuống, sợ đối phương phát hiện tâm tư của mình.

Nói nhiều như vậy, nhưng thật ra linh cảm đến từ cảnh Đường Tụng dùng đầu gối gõ chữ ở trong mộng.

Nàng đã thử bàn phím rồi, âm thanh gõ chữ rất hay.

Đường Tụng thưởng thức một lát, gật đầu hài lòng: “Cảm ơn.”

Lúc này Từ Tình mới thở phào nhẹ nhõm, giữa hàng lông mày hiện lên vẻ vui mừng.

Đinh linh linh…

Ba người đang tán gẫu, điện thoại của Đường Tụng vang lên.

Cầm lên xem, là tiểu Tôn bên Yến Giang Biệt Viện.

Nghe máy.

“Alo, Đường tiên sinh, làm phiền ngài nghỉ ngơi, ngài có chuyển phát nhanh, có cần tôi mang lên luôn không?”

“Từ đâu gửi đến?”

“Đế Đô, không viết địa chỉ cụ thể, có hai kiện hàng, rất to rất nặng.”

Đường Tụng biết, khả năng cao là phúc lợi nhân viên của tập đoàn Đường Tống.

“Tôi không ở nhà, chắc nửa tiếng nữa mới về.”

“Vâng! Vậy chờ ngài về thì liên hệ tôi, tôi sẽ để người mang lên. Không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Cúp máy.

Yến Giang Biệt Viện và Từ Tình đang nhìn hắn với ánh mắt không nỡ.

Đường Tụng mỉm cười, đứng dậy lấy hai thỏi vàng trong túi áo rồi thả lên bàn trà.

“Chút quà nhỏ, cầm lấy chơi đi, hoặc là tặng trưởng bối trong nhà cũng được.”

Từ Tình hai mắt đảo vòng vòng, trực tiếp giang hai tay ôm toàn bộ vàng thỏi đến trước mặt mình, che cực kỳ chặt chẽ.

Vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: “Cảm ơn Đường Tụng đại nhân ban thưởng, ngài thật sự là giàu có hào phóng.”

Đổng Ngọc Ngôn mặc kệ nàng, dù sao chờ lát nữa cũng sẽ rơi vào tay mình.

Tình Tình vẫn còn rất non và xanh.

Chờ Đường Tụng mặc áo, thay giày xong.

Đổng Ngọc Ngôn đột nhiên mở miệng nói: “Tình Tình, cậu đi tiễn đi, mình không khỏe lắm.”

Từ Tình đang dùng răng cắn trộm vàng thỏi lập tức giật mình, dùng vạt váy của mình để ôm vàng.

“Chờ mình chút!”

Rồi chạy nhanh về phòng ngủ.

Trên đường đi, tiếng ‘leng keng’ vang lên không ngừng.

Đường Tụng nhìn thấy đồ lót Chibi Maruko bên dưới váy, nhịn không được mà bật cười.

Chờ trong chốc lát.

Từ Tình choàng áo lông chạy ra.

Tai thỏ trên màu đã biến mất, mặt tràn đầy vẻ vui sướng khi bội thu.

Giống như con chuột gặp được kho lương thực.

Đẩy cửa nhà, đi thang máy xuống dưới bãi đỗ xe.

Ý lạnh đánh tới, Từ Tình nhịn không được mà sợ run người.

Tiếp đó lại tò mò nói: “A, Đường Tụng, anh để xe sai chỗ rồi, đó không phải chỗ đỗ của chúng ta nha!”

Căn nhà của họ có 3 chỗ đỗ xe, trước mắt đã để hai chiếc Maserati.

Mà Đường Tụng dừng xe ở đối diện.

Bên cạnh là một chiếc Porsche màu dâu tây rất xinh đẹp.

“Cái này không quan trọng, qua đây với tôi.” Đường Tụng trực tiếp kéo tay nàng vào trong xe.

Từ Tình vẫn đắm chìm trong bội thu, bất ngờ không kịp phản ứng.

Mặt lập tức đỏ ửng, nói chuyện cũng run rẩy: “Anh làm gì?! Làm gì?!”

Cạnh… Từ Tình trực tiếp bị nhét vào xe.

Ngay sau đó, Đường Tụng cũng chui vào.

Hơi thở mạnh mẽ phả vào mặt, Từ Tình co vào trong góc.

Lập tức cảm thấy mình trùng điệp với Từ Ngôn Tình trong tiểu thuyết.

Tiếp đó, chỉ sợ muốn bị cưỡng.

Nàng che cổ áo nói: “Đường Tống, anh đang phạm tội! Đừng! Tôi sẽ báo cảnh sát!’

Đường Tụng nhíu mày, tức giận vỗ lên đùi nàng một cái: “Nói linh tinh cái gì? Chúng ta là bạn trai bạn gái, em còn muốn báo cảnh?”

“Tôi… tôi…” Nghe thấy Đường Tụng nói vậy, nội tâm nàng rất ngọt ngào, cũng không phản bác.

Xoạt… áo lông bị kéo khóa.

Để lộ bộ đồ nữ hầu trắng đen đan xen.

Đường Tụng cúi đầu, hôn dọc theo mắt nàng xuống dưới, ngậm lấy cánh môi nàng.

Không biết từ bao giờ, đôi tay đã xuất hiện bên trong, bắt đầu làm xằng làm bậy.

“Ngừng! Tay!”

“A?”

“Không sao.”

Nói cho cùng, trong lòng nàng cũng khát vọng được thân mật với hắn.

Nhất là tại thời gian đặc biệt này.

Nhiệt độ trong xe không ngừng tăng cao.

Cờ đến khi Từ Tình sửa sang lại quần áo tóc tai và đi lên lầu.

Đã là hơn 10 phút sau.

Không thèm quan tâm đến ánh mắt trêu tức của bạn thân.

Từ Tình trực tiếp trở lại phòng ngủ.

Ngay sau đó, trong phòng vang lên tiếng kêu la.

Từ Tình lao ra khỏi phòng.

“Đổng Ngọc Ngôn! Vàng của mình đâu?! 10 thỏi vàng của mình đâu?!”

“Mình không biết.” Đổng Ngọc Ngôn cười nói: “Ai bảo cậu thấy chết không cứu, không giúp mình.”

“Mình… mình… mình…!”

Từ Tình trực tiếp xông lên, lợi dụng ưu thế thể lực của mình để trấn áp nàng.

Nhìn thấy Đổng Ngọc Ngôn chậm chạp không chịu khuất phục.

Từ Tình cắn răng, giậm chân một cái.

Học thủ đoạn vừa rồi của Đường Tụng, bắt đầu thi triển lên thân Đổng Ngọc Ngôn.

Trong phòng khách vang lên tiếng cười cười nói nói.

Bình Luận (0)
Comment