Yến Giang Biệt Viện.
Leng keng… leng keng.
Đường Tụng mở cửa phòng.
Tôn Giai Kiệt cầm đầu mấy người chuyển hai cái thùng đến, cẩn thận đặt trên mặt đất.
Mỗi một thùng đều rất nặng, dài rộng hơn 1 mét, nhìn trông rất to.
“Làm phiền rồi.” Đường Tụng cảm ơn.
“Nên làm nên làm, Đường tiên sinh quá khách khí.” Tiểu Tôn vội vàng khoát tay, đưa một gói nhỏ qua: “Đường tiên sinh, đây là hàng chuyển phát nhanh mới đến, cũng là từ Đế Đô.”
Đường Tụng kinh ngạc tiếp nhận, liếc mắt nhìn người gửi.
“Liễu Bảo Nguyệt.”
Khóe miệng hắn cong lên, quà của nàng cũng đến rồi.
Đoán chừng nàng cũng rất buồn rầu nha.
Họ quen nhau nhiều năm như vậy.
Thắt lưng, dao cạo, ví tiền, giày…
Nên tặng cũng tặng rồi.
Tiễn mấy nhân viên rời đi.
Đường Tụng không mở quà sinh nhật của tập đoàn, mà mở gói nhỏ kia trước.
Mở hộp quà, bên trong là một album ảnh rất tinh xảo.
Trang đầu tiên là chữ viết của Liễu Bảo Nguyệt.
Chủ yếu là chúc phúc, có cả tiếng Anh và một ít hình vẽ nguệch ngoạc.
Nhìn rất vụn vặt lẻ tẻ, nhưng rất có mỹ cảm.
Nàng vẫn luôn rất khéo tay, vẽ cũng không tệ.
Lật trang tiếp theo.
Là một tấm ảnh chụp chung từ rất lâu.
Hai người đều rất ngây ngô, mặc quần jean, áo phông trắng.
Đường Tụng vẫn để đầu đinh, Liễu Bảo Nguyệt là tóc đuôi ngựa.
Cẩn thận nhớ lại, chắc là từ thời cấp 2.
Dùng điện thoại cổ của mẹ Liễu Bảo Nguyệt, hình ảnh không rõ lắm.
Lập tiếp.
Vẫn là một tấm ảnh chụp chung, nhưng có vẻ lớn hơn chút.
Hình như là chụp ở vườn rau cạnh trường học.
Ngoại trừ hắn và Liễu Bảo Nguyệt, còn có mấy người bạn cấp 2.
Đường Tụng nhìn mấy người bạn học kia một lúc, lờ mờ nhớ ra tên của họ.
Nghê Hạo, Khang Miêu Miêu, Lý Tĩnh…
Khi đó ngày luôn là màu xanh, thời gian trôi qua thật là nhanh.
Theo từng tấm ảnh.
Ánh mắt Đường Tụng dần dần mông lung.
Chuyện cũ như mây bao phủ lấy suy nghĩ của hắn.
Đối với tất cả mọi người, thanh xuân luôn là một khoản tài phú.
Bất tri bất giác, đã lật đến trang cuối cùng.
Giữa trang giấy, là tiêu bản một mảnh lá ngân hạnh.
Phía dưới là một hàng chữ.
“Cùng anh mới biết yêu, cũng muốn cùng anh tóc mai điểm bạc.”
Đường Tụng cầm album ảnh lên tự chụp, rồi gửi cho Liễu Bảo Nguyệt.
Nhắn lại: “Đã nhận được quà, anh rất thích, sẽ trân quý nó.”
Thu liễm cảm xúc, thả album vào két sắt trong phòng quần áo.
Đường Tụng trở về phòng khách, bắt đầu mở quà sinh nhật từ tập đoàn.
Có kinh nghiệm lần trước, hắn vẫn tràn đầy chờ mong.
Đường Tụng mở cái thùng đầu tiên.
Bốn phía là các vật liệu mềm màu hồng, phải dày 3cm, bảo hộ rất tốt.
Phía trên cùng vẫn là danh sách quà tặng như cũ.
Đường Tụng cầm lên xem.
“Quần áo định chế x10.”
“Quần áo?” Đường Tụng lẩm bẩm, liền mở ra xem.
Bên trong là từng chiếc hộp nhỏ màu nâu đỏ.
Chúng to nhỏ không đều, nằm chỉnh tề bên trong.
Đường Tụng tiện tay mở một cái.
Bên trong là một chiếc áo sơ mi.
Lại mở mấy cái ra xem.
Có đồ lót, thắt lưng, ví tiền, giày da, giày thể thao, giày thường, áo khoác, quần tây, quần thường…
Chế tác tinh xảo, chất lượng cao cấp.
Nhìn qua rất cao quý, phẩm chất tuyệt vời.
Phía trên không có nhãn hiệu nào, rất rõ ràng đều là thời trang cao cấp.
Nhưng không gia tăng thuộc tính.
Một bộ thời trang cao cấp bình thường của các nhãn hiệu nổi tiếng, có giá khoảng 400.000.
Quần áo chính thức thì phải 800.000.
Lễ phục thì phải 1.5 triệu trở lên.
Như vậy 10 bộ thời trang cao cấp này, bao gồm đủ loại trường hợp, đoán là phải hơn 8 triệu.
Giá tiền này rất khủng bố.
Phải biết, Lỵ Lỵ mua cho hắn hơn 20 bộ quần áo, tổng cộng vẫn không đến 1 triệu.
Nhưng thu thập những bộ quần áo này vào phòng quần áo cũng là một chuyện phiền toái.
Cần phân loại và chỉnh lý.
Quay đầu có thể gọi Lỵ Lỵ và Tiểu Tuyết đến, hai người rất có kinh nghiệm ở phương diện này.
Thả đồ về chỗ cũ.
Đường Tụng lại mở cái thùng thứ hai, xem danh sách quà tặng.
“Hộp quà Chanel x30.”
Hộp quà bao gồm: Nước hoa, kém dưỡng ngày và đêm, dây chuyền….
“Hộp quà?” Đường Tụng kinh ngạc mở ra xem.
Để lộ từng hộp quà xa xỉ màu vàng rực.
Đường Tụng tiện tay cầm một hộp quà lên xem, cầm trong tay nặng trình trịch.
Phía trên cùng là logo Chanel.
Chỉnh thể chia làm ba tầng, hai khu để đồ.
Mở tầng đầu tiên, bỏ qua lớp bọt biển đen, là nước hoa, tinh dầu, kem dưỡng…
Tầng thứ hai là vòng tay và dây chuyền.
Nhìn cực kỳ cao cấp.
Đường Tụng không hiểu cái này, liền lấy điện thoại ra tìm hiểu một chút.
Ba món mỹ phẩm dưỡng da đang rất hót trên mạng, danh xưng tam đại pháp bảo xa hoa của Chanel.
Lại thêm 2 chai nước hoa, giá trị vượt quá 20.000 NDT.
Vòng tay và dây chuyền cũng là mặt hàng rất hot trên mạng, cộng vào cũng không kém hơn 30.000 NDT.
Nói cách khác, một hộp quà này có giá trị 50.000 NDT.
Cái thùng này có tổng cộng 30 hộp, đó chính là 1.5 triệu.
Những hộp quà này, rõ ràng là để đền đáp, tặng ân tình.
Đường Tụng không tìm thấy đóng gói trên internet, hẳn là đặt riêng.
Nhìn rất cao cấp, lấy ra rất có mặt mũi.
Hai thùng quà tặng cộng lại, giá trị tiếp cận 10 triệu.
Nhiều gấp 10 lần so với quà trung thu.
Rất tốt! Rất tốt!
Quay đầu chờ mình trở về, nhất định phải thăng chức tăng lương cho TA.
…
Cùng lúc đó.
Tại Đế Đô xa xôi, Âu Dương đột nhiên hắt xì.
Đinh linh linh… tiếng máy bàn vang lên.
Điện báo là văn phòng đổng sự.
Nàng lập tức cầm lên, nói: “Kim đổng, có tôi.”
Giọng nói êm tai của thư ký Kim truyền ra: “Âu Dương, đoạn thời gian trước, tôi ủy thác trợ lý Lâm mua một trang viên cà phê ở tỉnh Vân Nam. Lại phát sinh một ít vấn đề trong quá trình giao tiếp, dính đến xí nghiệp quốc doanh và nhân viên chính phủ.”
Âu Dương hơi nhíu mày, lập tức nói: “Vâng, tôi sẽ xử lý ngay.”
Cúp máy.
Âu Dương nhìn thời gian, dùng điện thoại riêng gọi cho cậu làm tỉnh trưởng tỉnh Vân Nam.