Trong gara yên tĩnh.
Nhìn Tạ Vũ Đồng biến mất giữa thang máy, biểu cảm trên mặt Đường Tụng mới lỏng xuống.
Thật ra hắn cũng không giận.
Hắn vẫn luôn biết, Tạ Vũ Đồng là một người mâu thuẫn.
Đối với công việc, nàng quyết đoán tự tin, bình tĩnh quả quyết, có thể xử lý mọi việc ngay ngắn rõ ràng.
Đối với tình cảm, nàng lại do dự, lo trước lo sau, dù mình tâm ý của mình nhưng vẫn không dám đối mặt.
Nhưng cái này cũng có thể hiểu được.
Một mỹ nữ xinh đẹp xuất chúng, tài trí tri thức, điều kiện kinh tế lại rất tốt.
Có thể hiểu nàng có bao nhiêu người theo đuổi.
Nhưng vẫn độc thân đến bây giờ, bản thân đã nói lên vấn đề.
Đường Tụng cũng đã chuẩn bị tâm lý với việc này.
Huống hồ, giữa hai người họ còn có một Bạch Hiểu Manh.
Bởi vì tuổi tác gần nhau, nên tình cảm của hai người rất tốt, là người thân chân chính.
Với tính cách của Tạ Vũ Đồng, chắc chắn sẽ không chủ động cướp đoạt đàn ông với cháu gái, càng không thể có ý nghĩa cùng tiến lên.
Muốn có cả cá và tay gấu, vẫn là gánh nặng đường xa.
Thở dài, Đường Tụng lấy điện thoại gọi cho Bạch Hiểu Manh.
Vơi tư cách là trợ lý của mình, nàng tự nhiên phải chờ lệnh mọi lúc, cũng không cần lo ảnh hưởng công việc của nàng.
Bạch Hiểu Manh lập tức đáp ứng, bảo hắn chờ một lát.
Cúp máy.
Đường Tụng dứt khoát xuống xe, tựa vào thân xe Porsche.
Vừa chờ người, vừa trả lời tin nhắn.
Trương Trí Viễn của trí nghiệp Thiên Hải đã gửi tài liệu của căn cứ điện ảnh đến, cũng nhiều lần mời hắn đến hiệp đàm hợp tác.
Có thể thấy Trương Trí Viễn rất vội, cũng nói tầng quản lý của họ rất gấp.
Đương nhiên, một hạng mục lớn như vậy, bên trong dính đến rất nhiều xí nghiệp, đơn vị, cơ cấu hết sức phức tạp, không phải một sớm một chiều là làm được.
Họ càng hi vọng là nhận được lời hứa hẹn của Đường Tụng, hoặc là ký kết hợp đồng.
Thật ra Đường Tụng vẫn luôn chú ý đến căn cứ điện ảnh này, cũng đã điều tra kỹ càng.
Đây là một căn cứ điện ảnh mang tính tổng hợp, có thể quay chụp, chế tác hậu kỳ, giải trí nhàn nhã và trải nghiệm văn hóa…
Tòa căn cứ điện ảnh này được chính phú tỉnh dốc sức ủng hộ xây dựng và phát hiện.
Ước nguyện ban đầu là xúc tiến kinh tế khu vực, thăng cấp thực lực kinh tế và sức cạnh tranh tổng hợp.
Đồng thời, nó cũng là một trong những hành động để chế tạo ‘Yến Thành mới’.
Hạng mục này ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch tương lai của Yến Thành, dính đến vấn đề dân sinh của hơn chục ngàn người chung quanh.
Bổ sung tương đối nhiều lực ảnh hưởng xã hội và tài nguyên chính trị.
Dưới tình hình không thiếu tiền, Đường Tụng không ngại gia nhập vào, coi như làm công ích.
Hắn định coi hạng mục này là một lần rèn luyện của mình.
Sẽ tham dự lần đầu tư phức tạp này từ đầu đến cuối.
Hẹn Trương Trí Viễn xong, một trận tiếng bước chân gấp rút truyền đến.
Bạch Hiểu Manh mặc quần jean xám bó sát người, áo hoodie trắng chạy ra.
Dáng người 1m75 gợi cảm rất đáng chú ý.
Nàng nghiêng đầu nhìn chung quanh.
Xương quai xanh lưu loát vạch ra một đường cong xinh đẹp.
Rất nhanh, ánh mắt hai người giao nhau.
Bạch Hiểu Manh lộ vẻ mừng rỡ, nhón chân vẫy tay với hắn, nói to: “Sinh nhật vui vẻ!”
Thời gian này, bãi xe rất yên tĩnh, cơ bản là không có người ra vào.
Dưới ánh đèn hơi u ám, nụ cười của Bạch Hiểu Manh lại vô cùng tươi đẹp.
Tăng thêm cách ăn mặc quen thuộc.
Một giây đã kéo Đường Tụng trở về mấy tháng trước.
Hắn cười nói: “Cảm ơn, Hiểu Manh, cũng không biết có quà hay không?”
Bạch Hiểu Manh thanh tú động lòng người đứng trước mặt hắn, hai tay để sau lưng.
Quần jean bó sát bọc lấy đôi chân dài thẳng tắp, tràn đầy mỹ cảm.
Nàng cười nhẹ nhàng nói: “Có, có muốn đoán là thứ gì không?”
Đường Tụng vô thức nhìn ra phía sau nàng một chút.
Nhưng Bạch Hiểu Manh rất thông minh, vội vàng nghiêng người cản ánh mất của hắn.
“Để tôi nghĩ xem…” Thấy không thể gian lận, Đường Tụng bắt đầu trầm tư: “Với tính cách của cô, nhất định sẽ tặng thứ tôi cần. Để tôi nghĩ xem, truyền thông Móc Câu bây giờ…”
Ánh mắt Đường Tụng sáng lên, cười nói: “Là miếng đắp bọng mắt? Giấy rút? Chuột? Ổ cứng?...”
Liên tục đoán mấy cái, đều bị Bạch Hiểu Manh lắc đầu phủ định.
Đường Tụng trực tiếp nằm thẳng: “Không thể là tặng bạn gái đến đâu nhỉ?”
Bạch Hiểu Manh lập tức đỏ mặt, nói: “Không đúng, anh không thiếu bạn gái.”
“Tôi không đoán nữa.” Đường Tụng lắc đầu, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, tiến lên một bước.
Đôi tay vòng qua người nàng, tóm về phía sau nàng.
Trực tiếp nắm chặt tay nàng, còn có một chiếc túi trong tay.
“Ah!” Bạch Hiểu Manh kêu lên, cảm giác cả người bị hắn ôm vào ngực.
Hơi thở ấm áp phả vào mặt, làm tim nàng đập như hươu chạy.
“Tôi xem nào.” Đường Tụng đẩy ngón tay nàng ra, nắm lấy chiếc túi kia.
Bạch Hiểu Manh căn bản là không để ý mấy chuyện này, chỉ biết ngẩn người tại chỗ.
“Tai nghe?” Đường Tụng lẩm bẩm.
Trong túi quà, là một hộp tai nghe màu trắng.
Vuông vức, bọc lấy đóng gió màu trắng.
Trên đó viết ‘Sony WH-1000XM5’, phía dưới là đồ án tai nghe hình bầu dục.
Bạch Hiểu Manh vẫn để tay sau lưng như cũ, ánh mắt thì nhìn xuống đất.
Nhỏ giọng nói: “Tôi nhớ có lần tăng ca cuối tuần, anh có nói sau này kiếm được tiền sẽ mua cái tai nghe tốt, chơi game sẽ thoải mái hơn. Còn phổ cấp cho tôi rất nhiều tri thức về tai nghe.”
Đường Tụng nhớ lại, hình như là có chuyện này thật.
Lúc mới tốt nghiệp, hắn vẫn trầm me trong game ‘Thần Hào ngày mai’.
Âm nhạc của trò chơi rất tốt.
Bởi vì phòng thuê cách âm kém, không muốn quấy rầy hàng xóm, thì chơi game phải đeo tai nghe.
Hắn vẫn luôn dùng chiếc tai nghe mấy chục đồng.
Tốt nghiệp xong, kiếm được chút tiền thì vẫn luôn muốn thay cái tai nghe tốt hơn.
Về sau, chờ tự do tài chính rồi, thì lại không chơi game nữa.
Cộng thêm bây giờ có phòng giải trí riêng, âm hưởng đỉnh cấp, nên không nhớ đến chuyện này nữa.
Đường Tụng mở ra xem, bên trong là tai nghe màu xám, cảm nhận rất không tệ.
Kéo khóa, lấy tai nghe màu xám trắng đội lên đầu.
Điều chỉnh kích thước một chút.
Chất liệu mềm mại, độ dán cao, rất thoải mái.
Bạch Hiểu Manh nhìn thấy nụ cười trên mặt Đường Tụng, trong lòng cũng vui vẻ.
Chân nàng đá đá mặt đất, nói: “Tai nghe này có hiệu quả giảm nhiễu, chống ồn, giảm sức ép da… rất thực dụng. Với lại bây giờ đã chuyển lạnh, anh có thể coi nó như cái giữ ấm tai. Tôi cảm thấy vẻ ngoài của nó rất hợp với khí chất của anh, anh đeo trông rất đẹp.”
Đường Tụng lấy tai nghe xuống, thả vào trong hộp.
Đưa tay vuốt vuốt tóc nàng, cảm giác rất tốt.
“Cảm ơn, tôi cũng đang thiếu một cái tai nghe, tôi rất thích món quà này.”
“Anh thích thì tốt.”
Bạch Hiểu Manh đứng thẳng, con mắt nhìn xuống mặt đất.
Đường Tụng nhét tai nghe vào trong xe, do dự một chút, vẫn không lấy hộp quà Chanel ra.
Dù sao nàng và Tạ Vũ Đồng cũng ở chung, nếu tặng cùng một món quà thì sẽ lộ tẩy, đến khi đó nhất định sẽ rất xấu hổ.
Suy nghĩ một chút, liền lấy một túi quà trong cốp ra.
Đưa đến trước mặt nàng, nói: “Chúc mừng bạn hoàn thành nhiệm vụ ‘chúc phúc ngày sinh nhật’, ban thưởng đã đến, mời kiểm tra và nhận.”