Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 606 - Chương 606: Trầm Ngọc Đình

Chương 606: Trầm Ngọc Đình Chương 606: Trầm Ngọc Đình

“Đây là cho tôi?” Biểu cảm của Bạch Hiểu Manh có chút đáng yêu.

Đường Tụng gật đầu, cười nói: “Cầm đi.”

Bạch Hiểu Manh phun ra đầu lưỡi phấn nộn, nhịn không được dụ hoặc, nhận lấy túi quà trong tay hắn.

Mở ra liếc một cái, kinh ngạc nói: “Iphone 13 pro max?”

“Ừm, điện thoại của cô cũng dùng lâu rồi, chức năng cũng có chút quá hạn, với lại con gái thích chụp ảnh, bộ nhớ nhiều thì tốt hơn, cái này là 1TB, tuyệt đối sẽ đủ.”

Bạch Hiểu Manh mím môi một cái, cũng không từ chối.

Âm thanh mềm mại nói: “Cảm ơn, tôi không khách khí với anh, ai bảo anh là ông chủ chứ, còn giàu có như vậy nữa. Về sau tôi phải tặng quà anh nhiều hơn, nói không chừng còn dựa vào như vậy mà phát tài nha.”

“Vậy trợ lý Bạch, cố lên!” Đường Tụng nháy mắt với nàng.

Bạch Hiểu Manh nhếch miệng cười: “Đã biết, chủ tịch!”

Ngay sau đó, hai người liền yên tĩnh.

Bạch Hiểu Manh không biết nên nói cái gì.

Chúc phúc đã nói, quà cũng đã tặng, cũng nên đi rồi nhỉ.

Nhưng nàng vẫn muốn ở thêm một chút, cho dù không nói gì cũng tốt.

Đường Tụng nhìn nữ thần đồng nghiệp kiều mụ rung động lòng người trước mắt, lại nhớ đến lúc nhìn thấy nàng khi vừa tốt nghiệp.

Cao ráo, chân dài, da trắng đến phát sáng, ngũ quan xinh đẹp hào phóng.

Thanh xuân bốc lửa, mị lực bắn ra bốn phía.

Chỉ cần nàng đi vào văn phòng, tuyệt đối sẽ trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

Nàng đã từng là giấc mộng xa vời mà mình không thể chạm tới.

“Hiểu Manh.” Hắn khẽ gọi một tiếng.

Bạch Hiểu Manh lập tức ngẩng đầu, mắt đối mắt với hắn: “Sao vậy?”

Đường Tụng vươn tay đỡ gáy nàng.

Hơi cúi đầu xuống, hôn một cái lên khuôn mặt mềm mại trắng nõn của nàng.

Mùi thơm của cam quýt lập tức tràn vào xoang mũi, xen lẫn với mùi hoa hồng dịu nhẹ.

Mùi nước hoa này quá tuyệt.

Đường Tụng nhịn không được mà hôn thêm một cái, rồi lại thở sâu.

Nội tâm tràn đầy cảm giác thỏa mãn khó diễn tả bằng lời.

Đây coi như là hoàn thành giấc mơ ngày xưa nha.

“Chuyện này… tôi… anh…” Bạch Hiểu Manh ngây ngốc tại chỗ, nhìn hắn không chớp mắt, giống như bị trúng ‘thuật định thân’.

Đường Tụng lại biểu hiện rất thản nhiên, cũng có thể nói là không biết xấu hổ.

Một lúc sau, Bạch Hiểu Manh đột nhiên xoay người, đưa lưng về phía hắn.

Vội vã cuống cuồng nói: “Vậy… tôi còn có việc phải làm, đi trước nha.”

Nói xong liền bước nhanh về phía thang máy.

Theo nàng tăng tốc, trong chiếc mũ của áo hoodie vang lên vài tiếng ‘leng keng’.

Nhưng trong đầu Bạch Hiểu Manh toàn là nụ hôn vừa rồi của Đường Tụng, hai tai chỉ nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng, căn bản là không phát hiện ra.

Trở lại chỗ làm việc, đặt điện thoại lên bàn, bắt đầu nhìn màn hình máy tính và ngẩn người.

Đồng nghiệp chung quanh nói chuyện với nàng, nàng đều lơ mơ như ngủ gật.

Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, khuôn mặt nàng đỏ rực giống như phát sốt.

Chờ một lúc lâu, nàng mới dần dần lấy lại tinh thần.

Cầm điện thoại lên xem một chút, thấy một tin nhắn chưa đọc.

Đường Tụng: “Nhiệm vụ phát động bạo kích, bạn nhận được phần thưởng ngoài định mức, xin chú ý ba lô của mình.”

Bạch Hiểu Manh ban đầu còn không hiểu gì, sau đó liền phát hiện ra chỗ bất thường ở mũ trùm sau lưng.

Nàng đưa tay sờ sờ, móc ra hai thỏi vàng tươi rói, sáng loáng.

“Cuốn ‘vũ trụ’ này được viết bởi nhà thiên văn học, vật lý thiên văn, vũ học học, sinh học vũ trụ Carl Sagan. Từ những việc vặt bên cạnh để tìm hiểu ngược dòng đến khởi nguyên của vũ trụ, lấy vũ trụ hùng vũ đối chiếu với nhân loại nhỏ bé. Nếu như cảm thấy mệt mỏi, thì hãy nghĩ đến vũ trụ…”

Trầm Ngọc Đình đưa muốn cuốn sách rất dày màu đen qua.

Đường Tụng đưa tay tiếp nhận, mở trang đầu tiên, rút ra một phiếu sách xinh đẹp.

Phía trên còn có một đoạn văn.

“Vũ trụ bao la, thời gian dài dằng dặc, có thể ở chung một hành tinh với anh, vượt qua cùng một đoạn thời gian, là vinh hạnh của em.”

Sắc mặt Trầm Ngọc Đình hơi khác thường, nội tâm thật ra đang rất quẫn bách.

Sau khi rời khỏi thành phố Ô Sơn, nàng luôn có loại cảm giác xa lạ với Đường Tụng, rất khó đùa giỡn và trêu chọc hắn tự nhiên như trước kia.

Ai có thể nghĩ đến, vị nam thần tổng giám đốc được người người trong công ty sùng bái này.

Đã từng có một đoạn thời gian ngắn ngủi, trở thành Đường Hồ Lô chỉ thuộc về mình nàng.

Nhưng tóm lại, họ vẫn không phải cá trong cùng một vùng biển.

Nàng càng nỗ lực muốn bơi về phía hắn, thì lại phát hiện hắn càng xa xôi.

Nàng ngẩng đầu, nhìn Đường Tụng khí khái hào hùng, tuấn mỹ phi phàm ở trước mặt mình.

Trong mắt hiện ra vẻ mất mát và thẫn thờ.

Đường Tụng chú ý đến biểu cảm của nàng, lập tức đoán được tâm tư của nàng.

Nắm lấy eo nàng, tiến đến nói nhỏ bên tai nàng: “Ngọc Đình, lên xe với tôi, tôi có vài lời muốn nói với em.”

Giữa hàng lông mày Trầm Ngọc Đình hiện lên vẻ giãy dụa, sau đó nói nhỏ: “Lát nữa còn phải họp.”

Nàng yên lặng một chút, tiếp tục nói: “Sinh nhật vui vẻ, không chỉ hôm nay, mà mỗi ngày đều phải vui vẻ.”

“Chờ tôi một chút.” Đường Tụng hôn lên tóc nàng.

Lại lấy một chiếc điện thoại ra, rồi nhét hai thỏi vàng vào trong túi quà.

Đi đến trước mặt nàng, thả vào trong tay nàng: “Tặng em món quà nhỏ, em cũng phải vui vẻ, thanh niên văn nghệ luôn có một điểm xấu, chính là thích suy nghĩ lung tung.”

Trầm Ngọc Đình há to miệng, Đường Tụng duỗi ngón chặn cánh môi của nàng: “Đừng khách khí với tôi.”

“Được rồi.” Trầm Ngọc Đình cắn môi một cái, quay người rời đi.

Trong lúc chờ thang máy, đầu óc nàng rối bời.

Tinh… cửa thang máy mở ra.

Đang định đi vào, liền thấy Bạch Hiểu Manh từng hợp tác ở đối diện.

Nàng lập tức thu liễm suy nghĩ, cười chào hỏi: “Hiểu Manh, chào buổi chiều.”

Bạch Hiểu Manh ngẩn người, nhìn quà túi quà trong tay nàng, bước chân sắp bước ra chợt dừng lại, co vào trong góc thang máy.

Giọng nói như thì thầm: “Ngọc Đình, chào buổi chiều, nơi này là B2 nha, tôi vừa không chú ý, muốn xuống tầng 1 một cà phê, lại đi quá rồi.”

“Đi công ty bọn tôi uống cà phê đi, bên đó có máy cà phê chuyên nghiệp, tôi lại nhờ Hiểu Thiến làm cho chúng ta, tay nghề cô ấy rất tốt.”

Bạch Hiểu Manh có ấn tượng rất tốt với cộng sự hợp tác có tính cách sáng sủa này, cộng thêm các nàng đều ở cao ốc Nguyệt Thành, thỉnh thoảng sẽ chạm mặt nhau, nên quan hệ cũng có chỗ tốt.

“Được.” Bạch Hiểu Manh đáp ứng một tiếng.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Trở lại xe.

Đường Tụng thở dài, ngây ngẩn một lúc.

Mở cuốn sách ‘vũ trụ’ do Trầm Ngọc Đình tặng ra xem.

Hắn chỉ tùy tiện lật qua, cũng không biết mình đang xem cái gì.

Ngay sau sau đó, ngón tay hắn dừng lại tại ‘Chương 11: Ký ức không thể xóa nhòa’.

Trên chỗ trống phía trên, có hai hàng chữ bằng bút chì.

“Nếu như có thể, em muốn một mực sống trong đoạn ký ức có được anh.”

“Ô Sơn, hoàng hôn bên bờ biển, mặt trời mọc…”

Bình Luận (0)
Comment