Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 612 - Chương 612: Tiểu Tĩnh Rất Hoảng

Chương 612: Tiểu Tĩnh rất hoảng Chương 612: Tiểu Tĩnh rất hoảng

Đại học sư phạm Yến Thành.

Tới gần bãi đỗ xe ký túc xá nữ.

Đường Tụng dừng xe, lấy áo khoác màu xám đậm và mặc lên.

Lại đeo thêm khăn quàng do Thu Thu tặng.

Đi dọc theo lối đi bộ.

Không ít nữ sinh gặp hắn đều dừng chân ngóng nhìn bóng dáng kia.

Bởi vì đã đến không ít lần, nên Đường Tụng cũng coi như là quen thuộc nơi này, rất nhanh đã đi đến dưới lầu tòa số 3.

Trước khi đến đã xác nhận với Tiểu Tĩnh, hôm nay nàng sẽ ở trường học, 4:30 tan học sẽ về ký túc xá.

Đường Tụng giơ tay nhìn đồng hồ, cũng đến giờ rồi, nhưng từ khu dạy học về đây phải mất 7,8 phút.

Hắn cũng không vội, liền đứng chờ ở đối diện cửa chính.

Thưởng thức nữ sinh đi qua đi lại.

Bởi vì chỗ đứng tương đối tối.

Rất nhiều nữ sinh vội vã đi ra cửa chính, đến gần hắn thì mới chú ý đến.

Từng người đều tim đập rộn lên, đi đường đều nhẹ nhàng.

Có nữ sinh không gội đầu, mặc đồ ngủ thì đỏ mặt cúi đầu, chạy về ký túc xá.

Cũng có người to gan, đứng xa xa chụp trộm.

Hưng phấn chia sẻ vào trong nhóm chat: “Dưới tòa số 3 có một nam thần! Trời ạ, quá đẹp trai, ít nhất cũng phải 1m85!”

Không lâu sau, tấm ảnh này đã xuất hiện trên diễn đàn trường.

Độ hot còn không thấp.

“Tiểu Tĩnh, hôm nay là sinh nhật nam thần đúng không? Đã hơn 4 giờ rồi, còn không đi hẹn hò đi!”

“Đúng nha, chuyện trong nhà cậu đã xong, vậy còn không tranh thủ thời gian hành động đi.”

Tiểu Tĩnh chớp chớp mắt, hoạt bát nói: “Đường Tụng ca ca nói sẽ tìm mình trước khi trời tối.”

Bạn cùng phòng Kiều Kiều cười tủm tỉm nói: “Chọn thời gian rất tốt, cơm nước xong có thể trực tiếp đi thuê phòng.”

“Xong, lần đầu của Tiểu Tĩnh đã xong!”

“Tiểu Tĩnh đáng yêu như vậy, trên giường nhất định rất thú vị, nam thần sẽ rất thích.”

“Nói mò cái gì nha!” Sắc mặt TIểu Tĩnh đỏ bừng: “Chúng mình còn chưa đến bước đó.”

(ˉ▽ ̄~) “Thôi đi!”

“Tiểu Tĩnh, tối nay chụp trộm mấy tấm ảnh của nam thần nha, tốt nhất là ảnh không mặc quần áo ý!”

“Đúng đúng!”

Tiểu Tĩnh và mấy người bạn đùa giỡn một trận.

Chị cả có kinh nghiệm nhất trong ký túc xá tỏ vẻ ngưng trọng.

Vỗ vỗ đầu Tiểu Tĩnh: “Ngày nào cậu cũng mời bọn mình đến phòng cà phê Thời Gian, bọn mình đều thấy ngại. Làm chị cả mà không có tiền, nhưng mình có một pháp bảo muốn tặng cho cậu, có thể giúp cậu gặp dữ hóa lành trong đêm nay.”

Tiểu Tĩnh ngẩn người, vô thức hỏi: “Pháp bảo gì?”

Chị cả tiến đến trước mắt Tiểu Tĩnh.

Móc móc trong túi một lát, liền móc ra một thứ nhỏ nhỏ màu xanh lam.

Lặng lẽ nhét vào tay nàng: “Cầm đi, đừng vứt, nó có thể cứu mạng trong thời khắc mấu chốt đấy.”

Nghe thấy có thể cứu mạng, Tiểu Tĩnh tò mò cầm lên xem.

“Okamoto?”

(ÒωÓ ױ ) “Nà ní?” Tiểu Tĩnh kêu lên, vội vàng nhét vào trong túi.

Nhìn ngó bốn phía như có tật giật mình.

Chị cả vỗ vỗ vai nàng: “Tiểu Tĩnh, dựa vào kinh nghiệm của mình, lần đầu phải cẩn thận.”

“Mình… mình…” Tiểu Tĩnh rất hoảng.

Kiều Kiều dặn dò: “Đúng rồi, chờ cậu và nam thần xong việc, nhất định phải về ký túc xá.”

“Làm gì nha?” Có người tò mò hỏi.

Kiều Kiều cười hì hì nói: “Tốt nhất là nhân lúc Tiểu Tĩnh còn nóng, chúng ta dán lại gần, như vậy cũng có thể nếm thử mùi vị của nam thần.”

“Đáng ghét! Sao cậu dơ bẩn như vậy! MÌnh cũng muốn!”

“Cả mình nữa! Dáng người và tướng mạo của Đường Tụng, hai tay kia…”

Nghe những lời lẽ ô uế này, Tiểu Tĩnh run rẩy.

Đám nữ lưu manh này, lẽ nào thật sự muốn đè nàng, sau đó … sau đó…

Tựa như trong phim hoạt hình…

Trời ạ!

“Yamete!” Tiểu Tĩnh nhịn không được mà kêu lên.

Chú ý đến ánh mắt chế nhạo của mọi người, Tiểu Tĩnh đỏ mặt nói: “Đường Tụng ca ca rất tốt, rất có phong độ, anh ấy mới không như vậy, với lại hôm nay là ngày thứ hai của kỳ kinh.”

“Máu chảy dòng dòng nha!”

“Dục huyết phấn chiến!”

“Hắc hắc hắc.”

Đúng lúc này, mấy người bạn cùng phòng đột nhiên che miệng, hai mặt nhìn nhau.

Trời ơi! Vừa mới nhắc đến nam thần, nam thần đột nhiên xuất hiện trước mặt rồi!

Tiểu Tĩnh ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Đường Tụng đang mỉm cười nhìn mình.

Nàng kêu lên một tiếng, chạy nhanh về phía hắn.

Đến trước người hắn, ngượng ngùng nói: “Đường Tụng ca ca, sao anh lại chờ em ở đây, anh phải nói cho em biết chứ, ngoài này lạnh lắm.”

“Không sao, ăn mặc ấm.” Đường Tụng vuốt vuốt đầu nàng.

Ngay sau đó, lại vẫy tay với mấy cô gái kia, cười nói: “Đã lâu không gặp.”

Đám người Kiều Kiều giật mình, cười xấu hổ với Đường Tụng: “Hai người trò chuyện đi, chúng tôi về phòng trước.”

Ngay sau đó liền cúi đầu rời đi.

Vừa rồi các nàng trò chuyện quá high, đến gần mới nhìn thấy Đường Tụng, cũng không biết Đường Tụng có nghe thấy hay không.

Dưới tình huống này, không tiện ở lại đây.

Hai người trò chuyện vài câu, Tiểu Tĩnh liền chạy về phòng lấy quà sinh nhật.

Khoảng 5 phút sau, Tiểu Tĩnh thở hồng hộc chạy ra.

Trong tay cầm một hộp quà vuông vức.

Điềm nhiên hỏi: “Onii-chan, Otanjōbiomedetōgozaimasu!” (sinh nhật vui vẻ)

“Arigatou!” (cảm ơn) Đường Tụng cười nhận hộp quà, khá nặng.

Phía trên có in logo FENDI rất bắt mắt.

Nhìn ánh mắt chờ mong của Tiểu Tĩnh, hắn liền mở nắp ra, lấy ra một cái cặp công văn màu đen rất cao cấp.

Chất da mềm mại, thoải mái, trông rất đẹp.

Thông qua trọng lượng và thể tích, Đường Tụng có thể nhận ra, bên trong vẫn còn đồ.

Mở khóa, bên trong là rất nhiều đồ.

Đường Tụng thấy có bút máy, laptop, ổ cứng, kẹp giấy, kính râm, usb…

Đều là đồ thường dùng của nhân sĩ thương vụ.

Cuối cùng, Đường Tụng còn thấy một chiếc thắt lưng Hermes ở túi bên cạnh.

Bởi vì sáng chơi chút trò chơi nhỏ với Trình Nhạc Nhạc, Đường Tụng thấy cái thắt lưng này, vô thức nhìn về phía mông Tiểu Tĩnh.

Không biết đánh có đau không.

“Đường Tụng ca ca, anh quản lý một khách sạn to như vậy, trước đó em nghe nói anh không có túi, nên mới tặng anh một cái, hi vọng anh sẽ thích.” Tiểu Tĩnh đặt hai tay trước ngực.

“Cảm ơn.” Đường Tụng nắm thắt lưng, vỗ vỗ bả vai nàng: “Đi theo anh, anh cũng có quà cho em.”

Tiểu Tĩnh chấn động, khuôn mặt đỏ bừng, không biết nghĩ đến cái gì.

Sau tuyết đầu mùa, vườn cây lộng lẫy được phủ thêm một tầng hơi nước mỏng manh.

Sắc trời tối tăm, giữa trời đất là một mảnh tối tăm mờ mịt.

Cành lá cây hòe bên đường bị một lớp tuyết mỏng bao phủ, tựa như từng mảnh lông vũ màu trắng.

Theo gió lạnh lướt qua, từng bông từng bông tuyết bay xuống.

Rơi vào đầu vai, tóc, chóp mũi họ…

Hai người vừa trò chuyện vừa đi về bãi đỗ xe.

Tiểu Tĩnh có vẻ rất vui sướng.

Tiếp nhận hộp quà Chanel từ Đường Tụng.

Tiểu Tĩnh hưng phấn chụp ảnh, chia sẻ đến vòng bạn bè và nhóm chat ký túc xá.

Đường Tụng nhìn váy xếp và tất chân màu đen quá gối của nàng, khoảng giữa trắng nõn đến phát sáng.

Hơi đau lòng hỏi: “Tiểu Tĩnh, chân em có lạnh không? Sau này đừng mặc như vậy.”

“Không sau, tất rất dày, với lại hôm nay còn là sinh nhật Đường Tụng ca ca.” Tiểu Tĩnh nghiêng đầu, mang theo nụ cười ngọt ngào: “Bình thường em không mặc vậy.”

“Lên xe đi, tay anh rất ấm, để anh sưởi ấm cho em.” Đường Tụng kéo cửa sau xe.

Tiểu Tĩnh trực tiếp chui vào, khuôn mặt đỏ rực: “Vậy làm phiền anh rồi, onii-chan.”

Rất nhanh, cửa xe đã bị đóng lại.

Bờ môi Tiểu Tĩnh đã bị ngậm lấy, trên đùi cũng trở nên ấm áp dễ chịu.

Bình Luận (0)
Comment