Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 615 - Chương 615: Em Giúp Anh Dạy Dỗ Cô Ấy

Chương 615: Em giúp anh dạy dỗ cô ấy Chương 615: Em giúp anh dạy dỗ cô ấy

Bánh ga tô rất to, phải 6 tầng.

Mấy người khẳng định không ăn hết.

Chờ đến cuối cùng, có lẽ là hơi chếnh choáng.

Cũng không biết là ai bắt đầu, 8 cô gái đều bôi kem lên mặt Đường Tụng.

Cũng may hắn rất khỏe, trái lại còn bôi đầy mặt các nàng.

Cũng nhân tiện hỗ trợ kiểm tra chất lượng của váy JK, đai đeo, váy mẹ kế, quần ngắn, váy công chúa…

Trong quá trình đó, không thể tránh né đụng chạm đến các đường cong khác biệt.

Không thể không nói, làm người mẫu thì dáng người đều không tệ, dù là người mẫu nghiệp dư.

Bất tri bất giác, danh sách wechat đã có thêm vài người bạn.

Đường Tụng tiện tay mở vòng bạn bè của các nàng.

Đa số là các mặt hàng xa xỉ, ảnh chụp du lịch, cuộc sống rất tốt đẹp.

Đại bộ phận còn phối hợp văn án thương cảm, nhìn trông tràn đầy phong thái của nữ thần văn nghệ.

Không cần nghĩ cũng biết, phía dưới khẳng định là có một đống ‘liếm chó’ đang la liếm.

Có chút tương tự với vòng bạn bè của Lý Mộc Tuyết.

Lý Nhã Lỵ thì lại là một phong cách khác, vòng bạn bè toàn là đồ ăn ngon, quần áo, trang điểm…

11 giờ tối.

6 cô gái mặc áo lông, áo khoác, tay cầm túi xách, lưu luyến không rời mà tạm biệt.

Đường Tụng cười nói: “Đi theo tôi, mọi người còn chưa lĩnh quà lưu niệm mà.”

Các nàng lập tức phát ra tiếng hoan hô.

Trong mắt tràn đầy chờ mong và ấm áp.

Một vị đại gia đỉnh cấp như vậy, tặng quà thì chí ít cũng phải mấy ngàn nhỉ? Thậm chí có thể hơn chục ngàn?!

Đi ra cổng, gió lạnh phả vào mặt.

Cũng may xe đỗ ở ngay gần.

6 cô gái đi theo Đường Tụng đến cạnh chiếc Panamera, xếp thành hàng, hưng phấn chờ đợi.

Đường Tụng mở cốp lên.

Oa! Màu vàng truyền thuyết!

Dưới ánh đèn, hai hàng hộp quà phản xạ ánh vàng kim lóa mắt.

Sáng chói mắt các nàng.

Logo Chanel phía trên cũng sáng loáng.

Để các nàng máu nóng sôi trào, tim đập rộn lên.

Cảm giác đêm đông cũng trở nên ấm áp.

“Chẳng lẽ quà lưu niệm chính là hộp quà Chanel?”

“Không thể nào! Không thể nào?!”

Người tiếp xúc qua các mặt hàng xa xỉ đều biết, mỗi một nhà đều có hộp quà làm riêng, bên trong không chỉ có một loại mặt hàng xa xỉ.

Hơn nữa nhìn cách đóng gói, tuyệt đối không phải hàng rẻ tiền.

Nói không chừng còn là series cao cấp nào đó.

Đường Tụng cười nói: “Mỗi người một hộp, tự cầm đi, cảm ơn mọi người đã tham gia tiệc sinh nhật tôi, hôm nay rất vui vẻ.”

“Chuyện này…” Tiếng nuốt nước miếng vang lên.

6 cô gái liếc mắt nhìn nhau.

Quần thể người mẫu nghiệp dư rất khổng lồ, thu nhập phổ biến không cao.

Làm một ngày, thu nhập khoảng 300 - 600 NDT.

Nếu may mắn, quay chụp một sản phẩm nào đó, sẽ kiếm được thêm 1000.

Làm sao cũng không nghĩ tới, tham gia một tiệc sinh nhật thôi, vậy mà nhận được một hộp quà xa xỉ.

Cô gái mặc quần ngắn áo hai dây lúc trước nhịn không được, đỏ mặt lấy một hộp, vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn ca ca.”

Nói xong lại cẩn thận từng li từng tí, mở nắp hộp quà.

Vài tiếng hít hà vang lên.

“Series Chanel! Nước hoa 1957! Số 5!’

Ánh mắt mấy cô gái lập tức như cháy rừng.

Các nàng tự nhiên biết giá cả của mấy món này.

Ngay sau đó, cô gái quần ngắn lại mở tầng tiếp theo.

Tiếng hít thở lại càng mạnh hơn.

“Vòng tay và dây chuyền Coco!”

“Bộ này hình như là kiểu mới, còn chưa có trên thị trường?”

Quà tặng tổng cộng hơn 70.000, để các nàng như sắp ngất đi.

Hôm nay thật sự là quá may mắn!

Cô gái quần ngắn ngây ngốc nhìn hộp quà trong tay, lại nhìn Đường Tụng.

Cẩn thận từng li từng tí mà cất vào.

Đặt hộp quà qua một bên, bổ nhào lên người Đường Tụng, dùng sức hôn lên mặt hắn: “Cảm ơn ca ca!”

Ngay sau đó, 5 cô gái còn lại cũng lần lượt tiến lên.

Đầu tiên là dâng nụ hôn, tiếp đó không kịp chờ đợi mà đi lấy hộp quà.

Món quà này thật sự quá quý giá, căn bản là không thể từ chối.

Đưa mắt nhìn các nàng ngồi xe rời đi.

Điện thoại của Đường Tụng rung lên không ngừng.

Có người gửi địa chỉ của mình, có người gửi ảnh gợi cảm, có người gửi số đo 3 vòng.

Đường Tụng mỉm cười, không trả lời ai.

Cất điện thoại, khóa xe, đi về phía biệt thự.

Tiếp theo mới là bữa chính!

Kể từ sau khi có tiền, thật sự không thể chỉ trách hắn.

Khóa cửa biệt thự.

Đường Tụng đi vào phòng khách.

Lý Nhã Lỵ và Lý Mộc Tuyết ngồi trên salon, hai người bốn mắt nhìn nhau, như đang trao đổi gì đó.

Đường Tụng đặt hai hộp quà và 10 thỏi vàng lên bàn trà, cười nói :”Quà cho các em, đêm nay rất vui vẻ.”

“Cảm ơn!” Lý Mộc Tuyết lập tức sáng mắt lên.

Đưa tay sờ sờ vàng thỏi, lại mở hộp quà ra xem một chút, cảm xúc lập tức dâng trào.

Nàng thưởng thức một lúc, vội vàng lấy điện thoại ra chụp mấy kiểu, liền gửi vào nhóm danh viện và vòng bạn bè.

Nàng rất thích hai món quà này.

Có thể trang bức, cũng rất thực dụng.

Riêng 5 thỏi vang, cũng có giá hơn 200.000 rồi, còn nhiều hơn tiền tiết kiệm của nàng.

Nghĩ đến tiền tiết kiệm trong thị trường chứng khoán, nội tâm lại mát lạnh.

Lý Nhã Lỵ cười, bỏ quà sang một bên, lanh lợi đi đến bên cạnh Đường Tụng.

Cả người nhào qua, liếm liếm cổ Đường Tụng.

Cười tủm tỉm nói: “Ca ca, anh thấy hôm nay em có xinh đẹp không?”

“Xinh đẹp.” Đường Tụng vuốt ve eo nàng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng: “Rất xinh đẹp.”

“Vậy anh không muốn làm chút gì sao?” Lý Nhã Lỵ ngọt ngào nói, đôi chân tràn đầy nhục cảm đã quấn lên.

Đường Tụng nắm bắp đùi đầy đặn của nàng, cùng nàng triền miên.

Lý Mộc Tuyết vẫn đang trang bức trong nhóm, lúc này chợt run lên.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đến lúc này, nàng lại thấy hơi khẩn trương.

Điểm mũi chân đi đến góc tường, kéo màn cửa sổ chạy bằng điện lại.

Giảm độ sáng của đèn, đổi nhạc sang piano êm ái.

Lại rót ba ly nước rồi để qua một bên.

Xong xuôi, nàng liền đứng sững sờ ở đó, nhìn từng món quần áo trên người Lỵ Lỵ bay đi.

Áo sơ mi rơi lên bó hoa hồng, váy trôi dạt đến giữa những quả bóng bay, đồ lót rơi ngay dưới chân nàng.

Hai chiếc giày, một trên bàn trà, một trên ghế sô pha.

“Tiểu Tuyết.” Giọng nói của Đường Tụng có hơi gấp rút.

“Có!” Lý Mộc Tuyết lập tức đáp lại, toàn thân đã căng cứng.

“Em bảo anh thưởng thức quần áo của em đúng không? Sukumizu? Tất chân?”

Lý Mộc Tuyết cắn môi một cái, bắt đầu ngoan ngoãn cởi quần áo.

Rất nhanh, Lý Mộc Tuyết mặc tất chân quá gối màu tím, áo bơi học sinh màu hồng phấn đã đứng bên cạnh hai người.

Áo bơi liền của nàng rất đặc sắc, chính giữa ngực còn có một khuôn mặt thẹn thùng theo kiểu manga.

Đôi mắt cực kỳ xinh đẹp.

Để Đường Tụng hơi nóng cháy.

Hắn tiến đến bên tai Lý Nhã Lỵ, nói khẽ: “Lỵ Lỵ, chắc em không có ý kiến nhỉ?”

Lý Nhã Lỵ mặt mũi đỏ ửng, tranh thủ liếc nhìn chị em tốt, điềm nhiên nói: “Ca ca, em giúp anh dạy dỗ cô ấy.”

Nói xong, nàng liếm môi một cái.

Kỹ năng ‘miệng lưỡi trơn tru’ để đầu lưỡi của nàng vô cùng linh hoạt.

“Được!’ Đường Tụng thật sự quá thích con chim hoàng yến của mình.

Lý Mộc Tuyết hai chân mềm nhũn, biết mình xong đời rồi!

Bình Luận (0)
Comment